Diệp Xu vừa định hỏi sao ngay cả bắt mạch Tống Thanh Từ cũng biết, thì bỗng nhiên trời đất quay cuồng, cả người bị ôm lên, được Tống Thanh Từ đặt ở trên giường.
Tống Thanh Từ cầm chăn mỏng đắp lên bụng Diệp Xu, lại bảo Triệu Lăng cầm cái lò sưởi tay đến, sau khi cho thêm than để Diệp Xu sưởi ấm bụng.
Diệp Xu kinh ngạc nhướng mày, vui vẻ nói: “Chàng biết sao?”
“Khi nhàm chán, ta có đọc một số cuốn sách về y học.” Tống Thanh Từ bảo Diệp Xu nằm nghỉ ngơi, hắn thì đứng dậy rời đi.
Diệp Xu nhìn cửa phòng bị đóng lại, bĩu môi một chốc, rôi nhàm chán tự mình nằm sấp, suy nghĩ xem ngày mai nên ăn gì. Làm một ít đồ ngọt có thể giảm đau bụng, cho nên nàng quyết định làm bánh đường nâu.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Diệp Xu kinh ngạc quay đầu, thấy Tống Thanh Từ bưng một chén nước đường đỏ đưa đến trước mặt nàng, để Diệp Xu uống lúc còn nóng.
Hóa ra hắn đi lấy nước đường nâu.
Diệp Xu có chút cảm động, cười nói cảm ơn, một bên vừa thổi uống vừa nghe Tống Thanh Từ nói Sở Nguyệt đã chạy trốn.
“Vậy chúng ta nên làm gì?” Diệp Xu kinh ngạc hỏi.
“Nàng ta sẽ quay lại.”
Diệp Xu tin tưởng phán đoán của Tống Thanh Từ, cho nên yên tâm uống nước đường nâu nằm trên giường, quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tống Thanh Từ ngồi bên cạnh giường, nói chuyện với Diệp Xu về cách cứu Tô bà bà và Tô Nhược.
“Cơ thể đệ đệ nàng có hàn độc, tìm cớ làm hắn phải rời khỏi Lăng Vân Bảo chữa bệnh, Tô bà bà đi cùng vậy là được rồi.”
“Nhưng loại hàn độc này cũng không dễ giải, tùy tiện nói ra ngoài trị bệnh, Diệp Hổ sẽ tin sao?” Diệp Xu hỏi.
“Người bình thường sẽ không, nhưng nếu thiên kim Vạn Hoa sơn trang mở miệng nói những lời này thì được.”
“Lâm Nhược Lan?” Diệp Xu kinh ngạc.
Lúc trước ở Pháp Hoa tự, Lâm Nhược Lan bị vạch trần tại chỗ là nữ nhi của Hồng Liên giáo chủ, và chính tay giết mẫu thân. Từ đó trở thành trò cười của võ lâm, mai danh ẩn tích. Hiện giờ không biết nàng ta đang trốn ở Vạn Hoa sơn trang, hay là ở Hồng Liên giáo, hoặc là nơi nào khác. Tóm lại thân phận hiện tại của nàng ta rất xấu hổ, chính phái ngại nàng xuất thân bất chính, tà phái chê nàng giết mẫu thân bạc tình, dường như khắp nơi đều bị người ta phỉ nhổ.
Cho nên, Lâm Nhược Lan hẳn là còn thảm hơn cả nàng, dù sao Diệp Xu vẫn có thể vững vàng đứng ở bên của tà phái.
“Với tình huống hiện tại của nàng ta, đúng lúc rất thích hợp kết giao bằng hữu với nàng. Lần này nàng đưa nàng ta về, Diệp Hổ nhất định sẽ không nghi ngờ.” Tống Thanh Từ giải thích.
“Nhưng bây giờ muốn tìm nàng ta thì có vẻ rất khó.” Diệp Xu thở dài nói.
Tống Thanh Từ cười sờ trán Diệp Xu, bảo nàng ngủ một giấc trước, chờ nàng tỉnh ngủ có thể ở nhà giải quyết vấn đề.
“Kể cho nàng nghe một chuyện xưa.”
“Hả? Được.” Diệp Xu cười đồng ý, sau đó lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
“Ngày xửa ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một cái miếu...”
Diệp Xu: “...”
----------
Sau khi Diệp Xu tỉnh dậy vào buổi sáng, nàng gặp Lâm Nhược Lan một cách rất bất ngờ.
Thì ra trên đường đi Sở Nguyệt vẫn luôn âm thầm để dấu vết cho nhân mã của Hồng Liên giáo. Nhưng bởi vì nàng ta lo lắng mình đã bị trúng Thực Cốt Xuân Hương Cổ, cho dù chờ cơ hộ trốn thoát nhưng không có cách giải độc vậy thì nàng ta vẫn sẽ chết, cho nên nàng ta đã cho người của Hồng Liên giáo nhanh chóng đi cầu cứu Lâm Nhược Lan.
Ngày hôm qua khi bọn họ đến Lư Châu, Sở Nguyệt vừa mới vào thành đã nhìn thấy ám hiệu Hồng Liên giáo trả lại cho nàng ta. Đúng lúc buổi tối nàng ta có cơ hội chạy trốn, cho nên Sở Nguyệt đã chạy ra ngoài bí mật gặp mặt Lâm Nhược Lan, mời nàng ta bắt mạch trước xem cổ độc này có thể giải được không.
Kết quả hai người vừa mới gặp mặt, đã bị ám vệ theo dõi bọn họ bắt được và áp giải tới khách điếm.