Triệu Lăng nghiêm mặt bình tĩnh gắp thức ăn, nhưng cũng giống như Trang Phi, hắn ta chỉ ăn mười lát dưa muối nhỏ. Hai đũa dưa muối nhỏ, hai ba miếng húp hết chén cháo lại thêm một chén nữa. Chỉ chốc lát sau, hắn đã uống ba chén cháo xuống bụng, ăn mười cái bánh hành, no rồi. Hắn ta buông đũa xuống, vội vàng lên lầu chuẩn bị hành lý, kiểm tra xe ngựa, làm nhiều việc hơn tất cả mọi người.
Tống Thanh Từ dùng cơm là người nho nhã nhất trong tất cả mọi người, uống từng ngụm cháo, ăn từng miếng thức ăn. Sau khi hắn ăn hai miếng, lại dùng thìa múc một miếng cháo, Diệp Xu thì lập tức gắp một lát dưa muối bỏ vào thìa, như vậy ăn sẽ thuận tiện và có thể nhanh hơn một chút.
Tống Thanh Từ nhìn vào mắt Diệp Xu, trong mắt hàm chứa ý cười, sau đó đút thìa vào miệng.
Lâm Nhược Lan nghi ngờ liếc mắt nhìn hai người, sau đó lập tức bị Sở Nguyệt bên cạnh kéo tay áo một cái.
“Đừng nhìn, cẩn thận ăn không ngon.” Sở Nguyệt nhỏ giọng nhắc nhở Lâm Nhược Lan.
Lâm Nhược Lan gắp một miếng dưa muối đưa vào miệng, kinh ngạc nhướng mày, gật đầu.
Mặc dù vừa rồi không có ai nói cụ thể, nhưng Sở Nguyệt thấy Trang Phi bưng tới hai đĩa dưa muối này thì đoán ra món ăn này nhất định là do Diệp Xu làm.
Sở Nguyệt thấy thế kích động muốn nhắc nhở, nhưng lúc này Diệp Xu đã chú ý đến tiếng nói chuyện của các nàng, nhìn về phía bọn họ. Dù sao đồ cũng đã vào miệng Lâm Nhược Lan, Sở Nguyệt cảm thấy bây giờ mình nói cũng không có tác dụng gì, cho nên tạm thời nuốt trở về.
Sau đó, Sở Nguyệt phát hiện Lâm Nhược Lan vẫn chằm chằm ăn đĩa dưa muối và không ăn bất kỳ món nào khác nữa. Đồ ăn Diệp Xu làm hương vị luôn rất ngon, một đường này Sở Nguyệt đã có cảm nhận sâu sắc. Nhưng bởi vì chuyện uống thuốc vừa rồi của nàng ta khiến trong lòng nàng ta hơi sợ hãi, cho nên hiện tại có chút không dám ăn đồ ăn của người ta.
Nhưng nghĩ lại, vẫn là câu nói cũ, món ăn này tất cả mọi người đều ăn, nếu như thật sự có độc thì nhất định mọi người đều bị hạ độc. Rồi lại nói các nàng đã đồng ý sẽ “hỗ trợ” Diệp Xu, cho nên Diệp Xu hẳn là sẽ không giở trò vào thời điểm này.
Thật ra nghĩ đi nghĩ lại, Sở Nguyệt xem như cũng đã hiểu rõ tâm tư của mình, nàng ta chỉ muốn tìm lý do để ăn món dưa muối người ta làm.
Nhưng sao nàng ta lại đê tiện như vậy, người ta ức hiếp mình, mình còn muốn ăn đồ của người ta. Thật sự là mặc kệ bị tát cũng không nhớ nỗi đau, da mặt quá dày.
Cuối cùng Sở Nguyệt vẫn không khống chế được tay mình, cam chịu số phận đưa đũa về phía đĩa dưa muối đó. Lúc này dưa muối chỉ còn lại đáy.
Sở Nguyệt gắp một miếng dưa, mặt trên còn dính hạnh nhân và một ít vừng. Lúc đưa vào miệng, khi cắn miếng dưa kêu giòn sần sật, dưa muối tuy mặn, nhưng lại có một mùi thơm dưa tươi mát, thêm một chút vừng giống làm điểm nhấn, khi cắn nát hòa quyện với mùi dưa tươi mát, rồi lại ăn thêm một miếng cháo ấm áp, đột nhiên cảm thấy toàn thân đều trót lọt.
Dạ dày ấm áp thì tâm trạng sẽ vui sướng, theo đó cả người cũng có năng lượng, và tràn đầy tinh thần.
Sở Nguyệt vui mừng gắp thêm hai miếng vào trong chén, tiếp tục ăn. Chẳng mấy chốc nàng ta đã uống xong bát cháo, muốn thêm một chén nữa, nhưng món dưa muối trước mặt nàng ta và Lâm Nhược Lan đã được ăn sạch sẽ.
Lâm Nhược Lan và Trang Phi lúc này đã ăn xong, buông đũa xuống lầu.
Diệp Xu cũng ăn xong, ngồi cùng Tống Thanh Từ, thỉnh thoảng thêm một miếng dưa muối vào thìa của hắn.
Sở Nguyệt cúi đầu, dùng đũa khuấy cháo, làm bộ cháo quá nóng ăn không vào miệng. cuối cùng khuấy cho đến khi cặp đôi ngọt ngào này ăn xong, thì Sở Nguyệt mới nhanh chóng bưng đĩa dưa muối vốn đặt ở trước mặt bọn họ tới, đĩa này còn hơn một nửa đĩa, cũng đủ để nàng ta ăn .