Sở Nguyệt dứt khoát đổ nửa đĩa dưa muối vào trong chén của mình, hai ba miếng thì uống xong một chén cháo, cảm thấy có chút mặn, cuối cùng lại ăn một cái bánh hành, lúc này mới coi như thôi.
Trang Phi đi vào bếp cầm ra một cái lọ nhỏ, vốn nghĩ rằng sẽ còn lại nửa đĩa dưa muối, muốn cho vào trong lọ nhỏ để đến trưa rồi ăn. Kết quả lúc nàng ấy chạy tới trước bàn, chỉ nhìn thấy bát rỗng đĩa rỗng, cái gì cũng không còn.
Trước khi xuất phát, Trang Phi lại đến Bách Hiểu Đường một chuyến, nhận được kết quả hỏi thăm tin tức, vội vàng chạy tới nói cho Diệp Xu.
“Bảy ngày trước kim trạch bị cướp, có người từng gặp Hồ Phong trên đường chính ngoài thành Lư Châu. bức họa của Hồ Phong được che bằng một tấm màn che, chỉ lộ mặt mày, khi cho những tên tặc phỉ trong ngục nhìn, thì bọn họ đều nói chính là người kia.” Trang Phi bội phục cảm khái tất cả đều bị Diệp Xu đoán đúng.
“Thật không thể tưởng tượng được Xích Cước Song Hiệp làm rung chuyển trên giang hồ lại làm ra một việc độc ác và quỷ quyệt như vậy, ngay cả nhà họ Kim già yếu bệnh tàn cũng không buông tha.” Trang Phi thổn thức không thôi, nàng ấy cảm thấy ngay cả thủ đoạn của những tà phái lệch môn như bọn họ cũng chẳng thể bằng thủ đoạn hung ác của vị đại hiệp chính đạo này.
Hồ Phong chỉ muốn dựa mượn đao giết người để đạt được mục đích diệt khẩu. Có lẽ hắn ta vốn không muốn giết nhiều người như vậy, nhưng bởi vì những tên thổ phỉ hung hãn đó, cho nên mới giết người mất khống chế. Nhưng đây cũng không phải là lý do để giảm bớt tội nghiệt của hắn ta, hắn ta là chủ mưu của chuyện này, coi như là hắn ta gánh chịu mọi chuyện. Còn nữa, chuyện này đã chứng minh từ một phía rằng năm đó hắn ta quả thật thông đồng làm bậy với Kim Vạn Lượng để tham ô mấy vạn tiền lương thực cứu trợ thiên tai của dân chúng. Chuyện này còn hung ác hơn cả sát tộc, bởi vậy số người chết đói đâu chỉ có năm mươi, nhất định phải lấy nghìn để tính.
Diệp Xu không thể tưởng tượng được người giang hồ lại có liên quan sâu sắc đến quan phủ như vậy.
Sau khi xuất phát, Diệp Xu vẫn đang suy nghĩ về chuyện này, nàng ngồi ở trong xe ngựa, dựa vào người Tống Thanh Từ khó hiểu hỏi hắn.
“Phu thê bọn họ ngay cả giày cũng không mang, vậy thì muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?”
“Chuyện của họ Kim đúng là do Hồ Phong gây ra. Nhưng chuyện cứu trợ lương thực cũng không tồi tệ như nàng nghĩ đâu.”
Tống Thanh Từ nói với Diệp Xu, số tiền bọn họ tham ô năm đó cũng không cần bỏ vào hầu bao của mình mà tất cả đều dùng để cứu trợ thiên tai. Nhưng đó không còn là tiền lương thực cứu trợ thiên tai của quan phủ nữa, mà được lấy danh nghĩa tài sản riêng của bọn họ đi cứu trợ thiên tai, bởi vậy chuyện này trong dân chúng có được thanh danh cực tốt, danh tiếng trên giang hồ cũng càng ngày càng cao, được kính trọng.
“Đây không phải là chiếm lợi sao, một xu cũng không bỏ ra chỉ ngồi một chỗ mà cũng có được thanh danh đại hiệp? Thế mà lại ra vẻ tôn nghiêm như vậy, thực ra cái gọi là tấm lòng hiệp nghĩa đều là bè lũ xu nịnh tính kế!” Diệp Xu cảm thấy nhận thức của mình hoàn toàn được làm mới.
Lục Chí Viễn trong sách quả thật có biểu hiện ra chút thái độ tôn nghiêm, nhưng đều nhằm vào chuyện của nam chính, ví dụ như thói đạo đức giả và dối trá trong những chuyện vặt vãnh, xét xử không công bằng, chỉ quan tâm đến thanh danh bề ngoài. Nhưng hoàn toàn không nói rõ trước kia hắn ta còn có lịch sử đen tối lớn như vậy. Có lẽ là bởi vì trong lúc vô tình nàng kích phát tuyến nhánh Kim Vạn Lượng, cho nên đã thay đổi hướng đi ban đầu của cốt truyện, vì vậy mới có thể đào ra chân tướng sâu như vậy.
Tống Thanh Từ thấy Diệp Xu giật mình như vậy thì không nói gì nữa, chỉ lấy tay xoa đầu an ủi nàng.