Lúc này, bên ngoài xe ngựa bỗng nhiên truyền đến lời châm chọc, mỉa mai của Sở Nguyệt.
“Lần này trở về, nếu phụ thân ngươi vẫn nguyện ý chịu thừa nhận ngươi, vậy thì ngươi vẫn là thiên kim của Vạn Hoa sơn trang. Có thể tiếp tục làm bằng hữu với những danh môn chính phái kia. Hành động giết mẫu thân của ngươi cũng được coi là vì đại nghĩa không quản người thân, có được thanh danh tốt biết mấy, những bằng hữu chính đạo của ngươi nhất định sẽ rất hâm mộ ngươi.”
Ngay sau đó, thì nghe thấy Lâm Nhược Lan tức giận hét lại.
“Nếu ngươi đã hận ta giết chết giáo chủ của các ngươi vậy tội gì cứ liên tục phái người tới cứu ta. Nếu không phải như thế thì ta cũng sẽ không cố ý chạy tới báo đáp ân tình của ngươi, thế cho nên hiện tại mới bị bắt.”
“Bởi vì đây là tâm nguyện cuối cùng của giáo chủ, nàng muốn ta thề rằng, bất kể sau này cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng phải bảo vệ chu toàn cho nữ nhân thân sinh của nàng.” Sở Nguyệt ghìm ngựa, đỏ mắt trừng mắt nhìn Lâm Nhược Lan quát: “Ngươi cho rằng ta vì cái gì mà nguyện ý quan tâm ngươi!”
“Ngươi không cần phải tuân theo nguyện vọng cuối cùng của của bà ấy, ngươi muốn giết thì giết, cứ ra tay thoải mái, còn không biết ai chết dưới tay ai đâu!” Lâm Nhược Lan cũng kích động hét lên với Sở Nguyệt.
“Ngươi nghĩ ta không muốn giết ngươi sao? Tất cả đều là vì tâm nguyện cuối cùng của giáo chủ! À, ta biết rồi, ngươi cố ý chọn lúc ta không có nội lực nói với ta lời này để tính toán giết ta như cách ngươi giết giáo chủ đúng không? Lâm Nhược Lan, ngươi thật là quỷ quyệt, heo chó cũng không bằng!”
Sở Nguyệt hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Nhược Lan, khiêu khích nàng ta nếu có bản lĩnh thì so tài với nàng ta mà không cần nội lực, xem ai thắng ai thua.
“So thì so.” Lâm Nhược Lan không phục trả lời.
Xe ngựa dừng lại, Trang Phi lúc này tiến đến bên cạnh xe ngựa, cách cửa sổ xe bĩu môi với Diệp Xu, nói cho nàng biết hai người đang cãi nhau.
Diệp Xu kéo Tống Thanh ra khỏi xe ngựa, đầu tiên đánh giá hai người đang ở trong cơn phẫn nộ đối chất, sau đó nhỏ giọng hỏi Tống Thanh Từ, cảm thấy các nàng rốt cuộc là đang thật sự ầm ĩ, hay là đang giả vờ diễn trò, muốn chạy trốn.
“Ầm ĩ thật.” Tống Thanh Từ nói.
Lúc Diệp Xu vừa định hỏi nên khuyên can như thế nào, thì Triệu Lăng đã nhanh chóng đi tới phía sau Lâm Nhược Lan và Sở Nguyệt, dùng một chưởng đánh ngất hai người.
Sau đó Triệu Lăng trói hai người ở phía sau xe, phủ vải lên người bọn họ để che chắn.
Diệp Xu hiểu, Tống Thanh Từ gọi là “ầm ĩ thật”, là ầm ĩ về phương diện tiếng ồn.
Sau khi đến địa giới Dương Châu, Diệp Xu cũng không dừng lại nhiều, bởi vì Tống Thanh Từ nói cho nàng biết có người của Lăng Vân bảo đang theo dõi bọn họ, đã bắt đầu từ sau khi bọn họ rời khỏi Lư Châu.
Thật ra Diệp Xu rất chờ mong để xem cửa hàng điểm tâm của nàng bây giờ như thế nào, nhưng để tránh bị bại lộ, cho nên Diệp Xu chỉ có thể lựa chọn đi thẳng đến Lăng Vân bảo.
Khi trời gần tối, Lâm Nhược Lan và Sở Nguyệt bị đánh ngất xỉu tỉnh lại, hai người thấy tình hình hiện tại của các nàng thì đoán được tâm tư muốn mượn chuyện cãi nhau để chạy trốn của các nàng đã bị phát hiện. Cho nên sau đó được cởi trói và lúc tiếp tục cưỡi ngựa đi, cả hai người đều rất thành thật, không nói một tiếng nào.
Diệp Xu nhìn ra được tâm trạng của Lâm Nhược Lan có chút chán ghét. Nàng ta đã phải gánh chịu rất nhiều lời đồn đãi vô căn cứ vì chuyện giết mẫu thân, dường như nàng ta đã bắt đầu cam chịu và không còn bao nhiêu ý chí sống sót.
Nàng không hy vọng lần này trở về Lăng Vân bảo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, nàng vẫn đang trông cậy vào Lâm Nhược Lan có thể thuận lợi đưa Tô bà bà và Tô Nhược rời khỏi Lăng Vân bảo.