Chạng vạng mọi người ở bên đường đốt lửa nấu cơm, Diệp Xu đưa đùi gà lá sen đã làm xong cho Lâm Nhược Lan. Sợ nàng ta cho rằng có độc, nàng còn cố ý xé một miếng từ trên xuống cho vào miệng mình ăn.
“Ăn đi, ăn no mới có sức lực nghĩ cách đối phó với ta, mới có sức chạy trốn.”
Lâm Nhược Lan phòng bị liếc mắt nhìn Diệp Xu, nhận lấy đùi gà cắn một miếng, sau đó khóe miệng lập tức giật giật, cố gắng không làm ra biểu cảm đồ ăn ngon miệng.
Diệp Xu nhìn sắc mặt có chút kỳ quái của Lâm Nhược Lan, hỏi nàng ta làm sao vậy.
Lâm Nhược Lan nghiêm mặt không lên tiếng, sau đó lại cắn một miếng đùi gà.
“Đừng để chuyện trước mắt này lừa dối, ngươi không chọn được xuất thân của mình, nhưng có thể lựa chọn cuộc sống sau này mình muốn sống.” Diệp Xu múc chút canh gà cho Lâm Nhược Lan ăn.
Lâm Nhược Lan nghe Diệp Xu nói những lời này thì giật mình, sau đó chán ghét trừng mắt nhìn Diệp Xu: “Ngươi không cần giả vờ tốt bụng.”
“Mồm mép mọc trên người người khác, người ta thích nói như thế nào là chuyện của người ta. Chúng ta không thể kiểm soát được cái miệng của người khác, nhưng chúng ta có thể kiểm soát bản thân mình. Nếu ngươi thật sự bị kích thích bới lời nói của bọn họ, cam tâm tình sa đọa thêm nữa thì chỉ thỏa mãn ý nguyện của bọn họ mà thôi, bọn họ sẽ càng vui vẻ khi thấy ngươi sa sút và sẽ chỉ biết nói những lời tàn nhẫn hơn.”
Lâm Nhược Lan chất vấn Diệp Xu nói với nàng ta những việc này làm gì.
“Ngươi nói xem, trên mặt ngươi viết đây “Ta rất mê man”, “Ta không biết nên làm gì”, “Tiên nữ nhỏ tốt bụng nào đó mau đến khuyên bảo ta”.” Diệp Xu cười trêu chọc Lâm Nhược Lan: “Cho nên ta mới tới làm tiểu tiên nữ đó.”
Lâm Nhược Lan im lặng nhìn Diệp Xu: “Ngươi không phải tiểu tiên nữ, ngươi là yêu nữ chết tiệt nhất.”
Lúc này Tống Thanh Từ đi tới, đưa cánh gà trong đĩa cho Diệp Xu: “Ngươi thích ăn.”
“Cảm ơn ngươi.” Diệp Xu vui đến mức dùng tay cầm lấy cánh gà.
“Hai người các ngươi đang nói chuyện gì vậy?” Tống Thanh Từ lạnh nhạt nhìn Lâm Nhược Lan.
Lâm Nhược Lan không hiểu sao cảm thấy Tống Thanh Từ có chút đáng sợ, cho nên khi ánh mắt hắn lướt qua nàng ta theo bản năng rũ mắt xuống.
“Nàng ta nói ta không phải là một tiên nữ nhỏ.”
“Nàng là.”
Diệp Xu còn chưa dứt lời, Tống Thanh Từ lập tức khẳng định với nàng. Diệp Xu được dỗ dành vui vẻ gật đầu, liên tục đồng ý.
Lâm Nhược Lan chứng kiến tất cả những điều này: “...”
Một đôi này nhìn nhau cười, hoàn toàn quên mất nàng ta vẫn còn ở bên cạnh.
Lâm Nhược Lan chợt nhớ tới câu nhắc nhở buổi sáng của Sở Nguyệt, yên lặng cầm đùi gà của mình đi đến bên cạnh Sở Nguyệt ngồi xuống.
Sở Nguyệt nhìn thấy Lâm Nhược Lan chủ động đến chỗ nàng ta còn có chút ngoài ý muốn, quay đầu nhìn chỗ Lâm Nhược Lan vốn đang ngồi đã xem xảy ra chuyện gì, sau đó lập tức dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lâm Nhược Lan.
“Hai người này đã như vậy từ lâu rồi.” Sở Nguyệt cắn một miếng thịt gà, càu nhàu nói.
“Thật ra rất thắm thiết, nhưng chỉ sợ cuối cùng vẫn sẽ chia ly bởi vì thân phận không thích hợp.” Lâm Nhược Lan thở dài: “Tốt nhất không nên tự mình quyết định chung thân đại sự, rồi sinh ra một đứa bé đáng thương.”
“Ý ngươi là sao?” Sở Nguyệt nghe nàng ta đột nhiên nhắc tới chuyện này, cho nên cảm thấy Lâm Nhược Lan đang châm chọc giáo chủ và Lâm Phong tự mình quyết định chuyện đại sự rồi sinh hạ ra nàng ta, nàng ta tức giận trừng mắt nhìn Lâm Nhược Lan: “Giáo chủ đối xử với ngươi không tốt sao, nàng nguyện ý giao toàn bộ Hồng Liên giáo cho ngươi, vậy mà ngươi…”
“Ta không cần, ta thà rằng bà ấy không phải mẫu thân của ta.” Lâm Nhược Lan vẻ mặt ghét bỏ nói.
“Không biết tốt xấu! Cho dù ngươi có nhận hay không, thì nàng ấy vẫn là mẫu thân của ngươi, và chính ngươi đã tự tay giết mẫu thân của mình!”
Sở Nguyệt tức giận đến mức đánh rơi đồ trên tay, phẫn nộ đứng dậy, giáo huấn Lâm Nhược Lan nói.