“Ngươi giết mẫu thân là đại nghịch bất đạo, còn không biết hối cải, sau này nhất định sẽ bị trời phạt!”
“Dựa vào cái gì mà ta lại bị trời phạt, bà ấy làm ra nhiều tội ác tày trời như vậy, ta giết bà ấy là vì đại nghĩa không quản người thân, vì dân trừ hại, không chừng tương lai vì thế mà có thể trường mệnh trăm tuổi, đắc đạo thành tiên!” Lâm Nhược Lan tức giận đến mức ném đùi gà trong tay mình xuống, đứng dậy, mặt đối mặt trừng mắt nhìn nhau với Sở Nguyệt.
Đám người Tống Thanh Từ và Diệp Xu nghe thấy tiếng, đều nhìn về phía hai người.
“Thật ầm ĩ.” Tống Thanh Từ nói.
Diệp Xu nghi hoặc nhìn hắn: “Ầm ĩ theo nghĩa nào? Là ồn ào, hay là cãi nhau thật?”
“Cái sau.”
Diệp Xu lập tức đứng dậy chạy về phía hai người, quát lớn bảo các nàng đều câm miệng.
“Ngươi mau nói một lời đi, nàng ta giết mẫu thân có phải là đại nghịch bất đạo không?” Sở Nguyệt đã bị phẫn nộ làm cho choáng đầu, mà bây giờ có người tới, nàng ta trực tiếp kéo người vào phán xử.
Lâm Nhược Lan cũng không khá hơn, nhìn về phía Diệp Xu, chờ nàng phán xử. Ánh mắt kia như đang nói “Nếu ngươi dám nói ta sai thì ta nhất định sẽ không đi Lăng Vân bảo”.
“Muốn làm rõ ràng cũng được thôi, hiện tại thân phận của các ngươi là gì!”
Diệp Xu lần lượt dùng tay trái tay phải túm lấy lỗ tai của hai người, sau đó nhìn con gà bị ném trên mặt đất, ra lệnh cho các nàng nhặt lên ăn.
“Không được lãng phí thức ăn!”
“Buông tay ra!” Hai người đều không phải là nữ tử có tính tình tốt, bỗng nhiên bị nhéo lỗ tai, cả hai đều nổi trận lôi ức, hét lên muốn phản kháng Diệp Xu.
Trang Phi và Triệu Lăng lập tức tiến lên hỗ trợ, nắm lấy cánh tay hai người này không cho các nàng lỗ mãng.
Trang Phi điểm huyệt vị hai người này, sau đó nhặt thịt gà trên mặt đất lên rồi lần lượt nhét vào miệng các nàng.
“Trên đời này có bao nhiêu người ngay cả một thìa nước cơm cũng không có mà uống, vậy mà hai người các ngươi có thịt ăn còn không biết quý trọng, ầm ĩ cái rắm!” Diệp Xu mắng: “Các ngươi có thể không ăn, nhưng sau khi cầm đồ ăn thì nhất định phải ăn sạch sẽ cho ta.”
Sau khi hai người được giải huyệt, chỉ đành ngoan ngoãn ăn sạch sẽ đồ trong miệng. Cũng may đùi gà chỉ ném trên cỏ, không tính là bẩn, nếu ném ở trong đất thì mùi vị đúng là chịu đủ.
“Giết mẫu thân là sai.” Diệp Xu bỗng nhiên nói.
Sở Nguyệt và Lâm Nhược Lan đồng thời nhìn về phía Diệp Xu. Sở Nguyệt dẫn đầu cười rộ lên, ý bảo nàng ta thắng.
“Vu Hồng Liên vứt bỏ nữ nhi trước, nhiều năm sau mới nhận lại, bà ta cũng không để ý đến cảm xúc của nữ nhi mình sau đó và cưỡng bức nàng ta phải kế thừa Hồng Liên giáo, còn từng làm ra rất nhiều chuyện xấu tội ác tày trời, tất cả cũng đều sai.”
Sở Nguyệt lần này cười không nổi nữa, chất vấn Diệp Xu rốt cuộc là có ý gì.
“Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, ngươi không phải nàng ta, cho nên ngươi không thể cảm nhận được nỗi đau của nàng ta. Nàng ta cũng không phải là ngươi, cho nên nàng ta cũng không biết khó khăn của ngươi.” Diệp Xu thở dài nói: “Không nên tùy tiện phán xét đúng sai khi không biết đối phương đã phải thật sự trải qua những chuyện gì.”
Lâm Nhược Lan và Sở Nguyệt đều im lặng không lên tiếng.
Diệp Xu thấy các nàng rốt cục cũng yên tĩnh trở lại thì cười trở lại bên cạnh Tống Thanh Từ tiếp tục gặm cánh gà.
Tống Thanh Từ nghiêng mắt mỉm cười đánh giá Diệp Xu, giống như đang nhìn một người hoàn toàn mới.
“Có phải chàng bị chấn động bởi những lời nói của ta không?” Diệp Xu tự kỷ hỏi.
Tống Thanh Từ yên lặng cúi đầu, lấy khăn tay ra, lau sạch một miếng da gà màu hạt dẻ dính trên mặt Diệp Xu, sau đó cho nàng xem.
Diệp Xu: “...”
Thật sự muốn một chưởng đánh bay hắn!
Sau khi mọi người ăn xong, tiếp tục lên đường. Đến ban đêm, rốt cục cũng đến Lăng Vân bảo.