Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu (Dịch Full)

Chương 417 - Chương 417: Chương 417

Không xác định Chương 417: Chương 417

“Con lên đường một ngày, nên nghỉ ngơi sớm một chút đi, ta đau lòng con, không muốn con mệt mỏi.”

“Không sao đâu, con không mệt.” Diệp Xu nói quá trình nàng đoạt được kiếm phổ Tam Xuân cho Diệp Hổ nghe.

Diệp Hổ không khỏi cảm khái nói: “Dùng trí để lấy, đây thật sự là khó có được.”

“Vậy lần này đi Hoa Sơn, con và Tống Thanh Từ ở chung như thế nào?” Diệp Hổ lại hỏi.

“Rất tốt, con bảo hắn đi hướng đông là hắn đi hướng đông, bảo hắn đi hướng tây thì hắn đi hướng tây, rất ngoan ngoãn nghe lời.” Diệp Xu không ngại lè lưỡi, vẻ mặt rất kiêu ngạo đắc ý.

Diệp Hổ nhìn Diệp Kiều tự tin như vậy, tự nhiên tin điều đó.

“Tính tình hắn cũng lạnh nhạt.”

“Là lạnh nhạt, có thể là ta may mắn, gặp được hắn sớm, cho nên hắn mới học được cách sinh lòng ái mộ.” Diệp Xu hỏi Diệp Hổ có quyết định tiếp tục dùng Tống Thanh Từ không.

“Vẫn dùng.” Diệp Hổ đã điều tra tình huống của phủ An Ninh Hầu, nếu thân thế trong sạch, người thông minh có thể làm việc, vì vậy giữ hắn lại để bồi dưỡng đương nhiên không tệ.

Diệp Hổ lập tức hỏi Diệp Xu, nàng mang hai người phiền toái Lâm Nhược Lan và Sở Nguyệt về làm cái gì.

“Nữ nhi muốn làm “bằng hữu” với hai người này. Vạn Hoa sơn trang nắm giữ hầu hết dược liệu cung cấp trong thiên hạ, đại phu trong sơn trang lại rất có năng lực. Mọi người đều bị bệnh, vì vậy nếu bị bệnh chắc chắn phải chi tiền để mua thuốc chữa bệnh.

Nếu nắm giữ tất cả những điều này, tất nhiên sẽ tăng thêm một phần của cải cho Lăng Vân bảo. Mà người của Hồng Liên Giáo đông đảo, thực lực cường đại, nếu có thể thu Hồng Liên giáo làm của mình, thì đối với Lăng Vân Bảo mà nói chính là như hổ thêm cánh.”

“Mặc dù các ngươi có dã tâm, nhưng mọi chuyện nào có đơn giản như vậy.” Diệp Hổ cảm thấy Diệp Kiều có chút suy nghĩ viển vông.

“Bây giờ là lúc Lâm Nhược Lan khó khăn nhất, ta mượn sức nàng ta, giúp nàng ta thành công trở lại Vạn Hoa sơn trang. Sau đó, ta sẽ tùy thời âm ngấm ngầm châm ngòi quan hệ giữa phái Hoa Sơn, Vạn Hoa sơn trang và Hồng Liên giáo. Lăng Vân bảo của chúng ta ở giữa nhìn ba phái đấu tranh từ đó có thể ngư ông đắc lợi.

Diệp Xu thấy Diệp Hổ đang suy nghĩ về lời nói của mình, nàng biết mình đã lừa được lão ta, vì thế nàng tiếp tục nói.

“Đến lúc đó, Lăng Vân bảo sẽ không có khả năng thu hết Vạn Hoa sơn trang và Hồng Liên giáo vào dưới trướng.”

“Đây cũng là chủ ý của Tống Thanh Từ?”

Diệp Xu gật đầu đồng ý, đẩy hết lên người đại ma đầu.

“Hắn là một tài năng có thể bồi dưỡng, rất hợp lòng ta. Nếu Xu Nhi thật sự thích hắn, hay là ta sắp xếp cho các con thành thân?” Diệp Hổ cười nhìn vào mắt Diệp Xu.

“Phụ thân còn chưa khảo nghiệm hắn! Hơn nữa nữ nhi cũng không muốn xuất giá sớm như vậy, mà cũng không biết hắn có đáng giá để giao phó cả đời không.” Diệp Xu nói đến đề tài này không thẹn thùng một chút nào, đối mặt với Diệp Hổ mà lời nói của nàng vẫn bình tĩnh như thường.

Diệp Hổ thấy nàng như vậy thì yên tâm, dịu dàng dặn Diệp Xu nghỉ ngơi trước, chuyện khác chờ ngày mai rồi lại nói.

Sau khi Diệp Xu nhìn Diệp Hổ rời đi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, nàng rót cho mình một ly trà để uống, sau đó đột nhiên nghe thấy ai đó gõ cửa sổ phía sau.

Diệp Xu chạy qua nhìn, thấy Tống Thanh Từ mặc một thân huyền bào đứng ở ngoài cửa sổ, cả người im hơi lặng tiếng như ẩn mình trong bóng đêm, nếu không phải hắn gõ cửa sổ, thì Diệp Xu hoàn toàn không cảm giác được ở đây còn có người.

Diệp Xu lập tức kiểm tra các cửa sổ, đóng hết lại, sau đó dập tắt nến. Như vậy người bên ngoài sẽ không nhìn thấy bóng người phản chiếu của người trong phòng.

Diệp Xu đưa tay kéo Tống Thanh Từ lại gần trong phòng: “Chàng đứng ở đó từ khi nào vậy?”
 


Bình Luận (0)
Comment