“Từ lúc đông tây.” Tống Thanh Từ nói.
Diệp Xu lúc đầu vẫn chưa hiểu “đồ vật” là có ý gì, nhưng sau khi Tống Thanh Từ đứng ở trong phòng, nàng mới hoảng hốt ý thức được, là lúc nàng khoác lác với Diệp Hổ nói có thể khiến Tống Thanh Từ nghe lời đi đông hướng tây.
Diệp Xu xấu hổ đưa lưng về phía Tống Thanh Từ, còn chưa kịp cảm khái mình xui xẻo, thì cả người đã bị người ôm lấy từ phía sau, hơi thở đối phương thở ra khẽ phả nhẹ vào má trái của nàng.
“Bây giờ muốn ta đi đâu?” Môi Tống Thanh Từ gần như dán lên gò má Diệp Xu.
Cũng may bây giờ ngọn nến trong phòng đã tắt, nếu không Tống Thanh Từ nhất định sẽ nhìn thấy hai má đỏ bừng của nàng.
“Xin hỏi Diệp cô nương còn gì không hài lòng với ta mà còn cần phụ thân nàng khảo nghiệm ta?” Tống Thanh Từ lại hỏi một câu, hoàn toàn làm cho mặt Diệp Xu đỏ bừng.
“Đó là ta nói dối lão ta, ta sợ lão ta nhìn ra ta thật sự quan tâm chàng, như vậy sẽ gây bất lợi cho chàng.” Diệp Xu vội vàng giải thích.
“Nói dối lão ta?” Tống Thanh Từ nhẹ giọng hỏi.
“Ừm.” Diệp Xu trả lời.
“Nói như vậy nàng nguyện ý gả?” Tống Thanh Từ hỏi.
Diệp Xu: “...”
Vòng tới vòng lui, thì ra là đại ma đầu đang lừa nàng.
Diệp Xu thừa dịp Tống Thanh Từ không chú ý chui ra từ trong lòng hắn, xoay người nói cho hắn biết: “Còn phải khảo nghiệm nữa.”
“Nói ta nghe, nàng muốn ta biểu hiện như thế nào mới chịu?” Tống Thanh Từ đuổi theo Diệp Xu, lần thứ hai ôm lấy eo nàng, để nàng kề sát vào mình.
“Rất tốt, ta chỉ cảm thấy ta vẫn chưa hiểu rõ về chàng, trước kia chàng lớn lên như thế nào, chàng sống ở đâu, người bên cạnh là người như thế nào.” Diệp Xu dùng ngón tay chỉ vào chóp mũi Tống Thanh Từ, mới phát hiện phản ứng của Tống Thanh Từ có chút cứng ngắc, như thể có chút mâu thuẫn với vấn đề của nàng.
Diệp Xu cảm thấy hai vấn đề sau hẳn là không có vấn đề gì với Tống Thanh Từ, hắn so đo với cái thứ nhất, về quá khứ của hắn.
Diệp Xu đoán có lẽ lúc trước Tống Thanh Từ đã trải qua huấn luyện phi nhân tính, cho nên mới có thể leo lên vị trí cung chủ Thăng Dương cung chủ của ngày hôm nay. Ngoài ra, còn việc hắn tàn sát đẫm máu một nhà minh chủ võ lâm tiền nhiệm, chắc chắn cũng có liên quan đến quá khứ của hắn.
Trong khoảng thời gian này ở chung với Tống Thanh Từ, Diệp Xu cảm thấy Tống Thanh Từ sẽ không tùy tiện giết người vô tội, hắn tự mình ra tay làm đến mức này với một nhà Lữ Xuân Thu, nhất định sẽ có hận thù chồng chất.
Bóng tối của quá khứ, có lẽ sẽ không bao giờ được làm sáng tỏ, đặc biệt là những gì đã xảy ra trong thời thơ ấu, bóng ma sẽ theo suốt cuộc đời và không thể xóa nhòa.
“Ta chỉ cần biết nơi chàng sinh sống và những người bên cạnh chàng là được, còn những thứ khác ta cũng không tò mò. Con người mà, quan trọng nhất là sống cho hiện tại, hôm nay có rượu hôm nay say. Quá khứ thì cứ để nó qua đi, chúng ta không cần phải nghĩ về nó.”
Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ lẳng lặng đứng, dùng đôi mắt sâu thẳm đen như mực của hắn an tĩnh nhìn mình, không nói một lời nào.
Diệp Xu cảm thấy mình đã đi quá xa, không có việc gì lại tự tìm phiền phức cho hắn, vạch trần vết sẹo của hắn.
Nàng tựa vào lồng ngực Tống Thanh Từ, hai tay vòng quanh eo hắn, ôm chặt lấy hắn.
“Ta chỉ thích chàng, như vậy là đủ rồi, ta không quan tâm đến những thứ khác, ta nguyện ý gả cho chàng”"
“Nàng đang đồng cảm với ta.” Âm thanh không mặn không nhạt vang lên từ trên đỉnh đầu Diệp Xu.
Diệp Xu căng thẳng: “Đồng cảm thì sao, đồng cảm đổi lại một cách nói khác thì chính là đau lòng. Hơn nữa đồng cảm cũng chia cho mỗi người, đồng cảm với ăn mày thì ta chỉ biết lấy tiền cho bọn họ, đồng cảm với những người ta thích, thì ta sẽ muốn kết hôn với hắn.
Ta là một nữ hài tử chẳng cần chàng xin đã chỉ động bày tỏ muốn gả cho chàng. Hời lớn như vậy nếu bây giờ chàng không chiếm, vậy ta sẽ hối hận.”