Tám Độc Quái nghe theo Diệp Xu, cúi đầu nhìn cổ tay mình thì phát hiện bên trong cổ tay xuất hiện một đường màu đỏ dài nửa tấc. Cả tám người cùng nhau xác nhận xong thì sốc toàn tập.
Là những người hiểu biết vô cùng sâu về độc dược trong Đường Môn, bọn họ quá rõ ràng đường màu đỏ này đại biểu cho chất độc Hồng Tuyến Khiên. Trên cổ tay của người trúng độc Hồng Tuyến Khiên sẽ xuất hiện một đường tuyến màu đỏ, khi đường tuyến màu đỏ đó chạy tới khuỷu tay thì người trúng độc sẽ chết, thông thường sẽ mất khoảng từ ba đến mười lăm ngày. Nó được điều chế từ tám loại cỏ độc như Nhất Phẩm Hồng, Vấn Tây Thiên, vân vân. Khi bào chế thuốc, thứ tự cho nguyên liệu vào không giống nhau sẽ ảnh hưởng đến thời gian phát tác của thuốc nên thời gian phát độc mới kéo dài từ ba đến mười lăm ngày. Tuy nhiên, bất kể thứ tự pha chế thế nào thì triệu chứng sau khi trúng độc đều là trên cổ tay xuất hiện một đường đỏ.
Phương pháp giải độc cũng không phức tạp, chỉ cần tìm được thuốc giải tương ứng của tám loại cỏ độc và điều chế thuốc giải theo thứ tự điều chế thuốc độc là được. Chỉ có điều, chế thuốc sai, uống thuốc nhầm thì người bệnh sẽ trúng độc nặng thêm và có thể đột tử.
Đường Vũ thấy thế thì tức tới mức muốn rút kiếm chém chết Diệp Xu.
“Hiện tại không ai ngoài ta biết công thức điều chế thuốc giải. Ngươi giết ta thì cũng được thôi nhưng ngươi phải xác định là giết ta rồi thì tám vị đây cũng phải chôn cùng luôn đấy. Huống chi ba cái võ mèo cào như ngươi cũng căn bản là không giết ta nổi.”
Diệp Xu nói xong thì hỏi đám người Đường Vũ có muốn nghe nàng nói một cách giải quyết khác không. Mấy người Tô Văn Minh lập tức giữ lấy Đường Vũ và khuyên nàng ta bình tĩnh lại. Điều quan trọng trước mắt là phải giữ được tính mạng nên cứ nghe xem Diệp Xu nói thế nào đã.
“Có phải sau khi các ngươi tới Lăng Vân Bảo thì đã giúp cha ta dịch dung cho một người không?” Diệp Xu nói xong thì nhìn thẳng Tô Văn Minh.
Tô Văn Minh đứng ra, gật đầu thừa nhận: “Chính là ta làm.”
“Thế thì tốt. Ngươi cũng giúp ta một việc đi.”
……
Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh không một gợn mây, cơn gió thu thổi qua vào buổi sáng khiến người ta cảm thấy trời đã bắt đầu lạnh thật rồi. Diệp Xu và đám người Đường Vũ tới chào tạm biệt Diệp Hổ. Trước khi đi, Diệp Xu hỏi liệu Diệp Hổ có thể phái vài người đi cùng theo họ được không.
“Ta sợ lại đụng độ đám người của Hiên Viên Lâu. Người của Đường Môn thì không được rồi, chỉ còn mỗi ta và Trang Phi, có việc gì thì lại không có ai đỡ cho.” Diệp Xu đưa ra một yêu cầu vô cùng hợp tình hợp lý.
Diệp Hổ đồng ý, ra hiệu cho Thí Ảnh đi bố trí nhân lực.
“Sao phải phiền thế làm gì? Phái bừa vài người kia đi theo cũng được, không thì lại khởi hành chậm trễ mất.” Diệp Xu chỉ phiên phiến vào mấy lính canh đang đứng ở cổng.
Diệp Hổ liếc nhìn, cười khẽ: “Mấy tên đó? Dùng được à?”
“Cũng có cần làm gì nhiều đâu, có thể chạy vặt, cưỡi ngựa, về báo tin cho Lăng Vân Bảo là được. Giỏi hơn thì nhi nữ không cần. Nhi nữ của cha vẫn còn muốn khoe khoang chút bản lĩnh cơ, giống như lần trước ấy.” Diệp Xu cười hì hì, giải thích cho Diệp Hổ nghe về chút tâm tư riêng của mình.
Diệp Hổ vẫn còn hơi do dự nhưng Diệp Xu cứ níu lấy tay áo lão ta, hơi nũng nịu hỏi lão ta có được không.
“Thôi được rồi, con muốn làm sao thì như vậy đi. Có điều là con nhất định phải thật cẩn thận, đánh không lại thì không được cố chấp mà phải chạy luôn.” Câu sau cùng, Diệp Hổ ngại nói trước mặt người của Đường Môn nên ghé sát vào tai Diệp Xu, thì thầm. Chưa kể là hiện tại nàng đã lanh lợi hơn trước rất nhiều rồi, dù sao Diệp Hổ cũng tin rằng với kỹ năng khinh công của Diệp Xu, nàng có thể chạy trốn một cách dễ dàng.
Vâng! Con sẽ nhớ kỹ lời cha dặn.” Diệp Xu cười rồi chắp tay và cúi thấp người như một lời chào tạm biệt Diệp Hổ trước khi khởi hành.