Diệp Hổ hài lòng cười, gật đầu với Diệp Xu: “Cha ở nhà chờ ngươi về.”
Diệp Xu vâng dạ rồi leo lên ngựa, quay đầu lại vẫy vẫy tay với Diệp Hổ. Lúc này, những lính canh mà Diệp Xu vừa xin được cũng đã lên ngựa và đi theo phía sau đội ngũ. Một nhóm người chậm rãi cưỡi ngựa, cuối cùng thuận lợi rời khỏi Lăng Vân Bảo dưới sự tiễn đưa chu đáo của mọi người.
Trong đám lính canh có hai người tên là Mã Giang và Mã Hà, cũng chính là hai người mà trước kia được Diệp Xu sắp xếp tới chăm sóc Tô bà bà. Hai người một đứng bên trái, một đứng bên phải, bảo vệ chàng trai trẻ đứng giữa. Khi tất cả đã đi được một đoạn đường rồi, đến một khu trống trải, bốn phía là cánh đồng cò bay thẳng cánh, Diệp Xu cưỡi ngựa tới chỗ Tô Văn Minh, hỏi người ta có mệt không, có khó chịu không.
“Cô nương yên tâm. Cưỡi ngựa thì ta vẫn làm được, tuy đã hai năm rồi chưa cưỡi nhưng đi một xíu là sẽ quen thôi. Sức khỏe ta vẫn tốt lắm, bình thường có việc nặng nào mà ta không làm được chứ. Ta vẫn chịu được.” Tô Văn Minh mở miệng nói chuyện lại phát ra giọng nữ, không ai khác chính là Tô bà bà.
Hôm trước, Tống Thanh Từ phái ảnh vệ tới đưa thư cho Diệp Xu, nói với nàng rằng người đi cùng Lâm Nhược Lan không phải Tô bà bà thật mà là Tô bà bà do một người phụ nữ của Đường Môn cải trang thành. Theo như lời kể, nàng ta phụng mệnh của lão Bảo chủ, thay thế Tô bà bà đi theo Tô Nhược và Lâm Nhược Lan.
Thế nên Tống Thanh Từ mới sắp xếp cho thuộc hạ giả làm người của Hiên Viên Lâu và đánh lén bọn họ để Diệp Xu có cớ trở về. Trong lúc người của Đường Môn đang bận giải độc, Diệp Xu phái Trang Phi hợp tác cùng Mã Giang và Mã Hà để tìm ra vị trí của Tô bà bà. Tiếp theo, bọn họ dùng độc dược để khống chế tám Độc Quái của Đường Môn rồi đánh ngất một nha hoàn và cải trang cho nàng ta thành Tô bà bà, sau đó tiếp tục giúp Tô bà bà cải trang thành Tô Văn Minh còn Tô Văn Minh thì cải trang thành lính gác, hội họp cùng với Mã Giang và Mã Hà, canh gác bên ngoài phủ.
Diệp Xu đột ngột xin một ít lính canh đi cùng vào ban sáng, ngay lúc trước khi đi cũng là sợ rằng nếu báo trước thì Diệp Hổ sẽ có thời gian suy nghĩ, cân nhắc mất. Đùng một cái phải đưa ra quyết định luôn thì lão ta mới không có nhiều thời gian để mà nghi ngờ. Vì khiến cho Diệp Hổ có thể đồng ý cho người đi theo, hai ngày qua, Diệp Xu đã phải vắt hết óc ra làm mấy món ngon cho Diệp Hổ ăn.
May mắn thay, kế hoạch tốt đẹp, bọn họ cuối cùng cũng có thể suôn sẻ mà trốn thoát. Diệp Xu thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không dám lơ là bởi vì bọn họ còn chưa hoàn toàn rời khỏi địa bàn của Lăng Vân Bảo. Đối phương rất có khả năng sẽ phái người đi phía sau theo dõi bọn họ nên đành phải khiến Tô bà bà vất vả một chút, đợi đến được thành Dương Châu là trót lọt.
Tô bà bà cảm động, rưng rưng nước mắt nhìn Diệp Xu, gật gật đầu.
Mọi người lập tức gia tăng tốc độ, cấp tốc đi đường.
……
Buổi chiều.
Diệp Hổ ăn một chút cơm nhưng không thấy ngon miệng. Lão ta đang yên lặng ngồi trong phòng nhắm mắt nghỉ ngơi, dưỡng thần thì đột nhiên có người chạy tới báo tin Tô bà bà rất bất thường. Diệp Hổ chậm rãi mở mắt ra rồi lập tức đứng lên đi kiểm tra, tới nơi thì thấy một người mang khuôn mặt của Tô bà bà đang ngồi đó khóc nức nở, dùng giọng nói trong trẻo của một người trẻ tuổi kêu lên rằng mình không phải Tô bà bà. Diệp Hổ ra lệnh cho thuộc hạ đem dầu đến cho nàng ta rửa mặt và lột lớp da giả dính bên ngoài ra. Thí Ảnh chứng kiến cảnh này thì kịch ngạc không thôi, không dám ngẩng đầu lên nhìn xem sắc mặt của chủ nhân nhà mình hiện tại thế nào rồi.