Nửa canh giờ sau, Diệp Hổ xuất hiện ở nhà lao dưới lòng đất của Lăng Vân Bảo. Nhà lao này khác với các phòng giam khác ở trong Lăng Vân Bảo. Rất ít người, kể cả Diệp Xu sống ở Lăng Vân Bảo từ nhỏ tới lớn hay những nô bộc và lính canh đã làm việc lâu năm cũng không thể biết được, hóa ra trong Lăng Vân Bảo lại có một nơi như thế này, cũng không ai biết những người bị giam giữ ở đây là ai.
Sau cánh cửa đá được lắp đặt cơ quan là một chiếc cầu thang bằng đá dẫn xuống dưới tầng hầm đối đen như mực, đến mức không thể trông thấy phía trước có gì. Nhìn thoáng qua cứ như một chiếc cầu thang dài vô tận, không rõ được điểm cuối là nơi nào.
Đi hết cầu thang là một hành lang rộng đến mức xe ngựa đi cũng vừa, tràn ngập mùi thiu thối, lạnh lẽo và ẩm ướt như thể hơi thở của tử thần. Thí Ảnh cầm một chiếc đèn lồng đi phía trước, trong tay là chùm chìa khóa kêu leng keng. Tất cả các mặt của hành lang đều được làm bằng đá phiến trông rất hoành tráng. Hai bên hành lang, cứ cách ba trượng là lại có một cánh cổng sắt. Phía sau những cánh cổng sắt phát ra âm thanh sột soạt, tiếng móng tay cào lên tường và những tiếng rên rỉ đau đớn, đến cả Thí Ảnh đã giết rất nhiều người, khi nghe những âm thanh như vậy cũng cảm thấy lạnh hết cả sống lưng. Hắn ta nắm chặt chiếc đèn lồng trong tay, cố gắng giữ bình tĩnh và tiến về phía trước một cách vững vàng vì lo rằng Diệp Hổ đi phía sau sẽ phát hiện ra nỗi sợ hãi trong lòng hắn ta.
Đi được khoảng mười thước thì Thí Ảnh dừng lại trước một cánh cổng sắt. Diệp Hổ mặc một chiếc áo choàng đen, đi phía sau Thí Ảnh với khuôn mặt lạnh lùng. Mặc dù không có biểu cảm gì nhưng đôi mắt lão ta lại u ám đến đáng sợ. Khi lão ta dừng lại trước cánh cổng sắt đó, sự âm u đó lại càng gia tăng.
Xung quanh tối om, thứ duy nhất phát ra ánh sáng là chiếc đèn lồng trong tay Thí Ảnh. Thí Ảnh cầm ngọn nến bên trong đèn lồng thắp sáng ngọn đèn dầu treo tường ở hai bên cổng sắt sau đó lấy chìa khóa ra, tra vào lỗ khóa đã hơi rỉ sét. Hắn ta vặn chìa, ổ khóa vang lên một tiếng “cạch” rồi bật mở. Tiếng mở khóa vang vọng rõ ràng trong hành lang làm bằng đá. Thí Ảnh đẩy cánh cổng ra rồi lấy một bọc lụa trắng đựng bột lưu huỳnh từ trong túi hành lý đem theo. Hắn ta dùng đèn lồng soi đường để đi vào trong căn phòng và rắc bột lưu huỳnh xuống đất. Sau đó, rất nhiều rắn bò ra từ bên trong căn phòng và men theo tường đá bò tới nơi sâu hơn, một số con theo men theo cánh cổng sắt mà bò sang những căn phòng ở gần đó. Một lát sau, tiếng gầm rú của một nam nhân không biết phát ra từ một căn phòng nào đó, tiếp theo chỉ còn lại tiếng hừ hừ rên rỉ yếu ớt rồi dần dần, đến cả tiếng rên nhỏ cũng đều bị chôn vùi trong bóng đêm.
Thí Ảnh ngó đầu ra và cung kính gật đầu với Diệp Hổ. Diệp Hổ bước vào trong phòng, không chút ngần ngại giẫm lên hai con rắn chết. Lão ta liếc mắt nhìn người phụ nữ yếu đuối đang nằm co ro trong góc. Người phụ nữ gầy gò, nhếch nhác, đầu tóc thì rối bù, rối xù. Toàn thân nàng ta được bọc trong lụa trắng, chỉ lộ mỗi đôi chân đã phủ kín những vết bầm tím lớn, nhỏ và những mảng sưng đỏ. Nhìn kỹ sẽ thấy được, ở trung tâm của mỗi vết sưng đều có hai lỗ máu nhỏ cách nhau vài thốn, rõ ràng là dấu vết do bị rắn cắn. Nếu nhìn xuyên qua mái tóc bù xù sẽ có thể thấy khuôn mặt của nàng ta cũng có chi chít vết rắn cắn. Mũi và miệng vừa sưng vừa vẹo, đôi mắt nàng ta cũng sưng húp cả lên, híp chặt chỉ còn lại một khe hở nhỏ.
Lúc này có người ngồi xổm xuống trước mặt và nằm lấy cằm nàng ta nhưng nàng ta vẫn không có phản ứng gì.