Diệp Xu thì lại hiểu rõ ý tứ trong câu “Ta nên quỳ trước người” của Tống Thanh Từ. Người nào đó hẳn là muốn quỳ nhận nhạc mẫu đây mà.
Tống Thanh Từ vội vã nói cho Diệp Xu biết, rất có khả năng Diệp Hổ đã gửi bồ câu báo tin cho Tri phủ Dương Châu thiết lập trạm chờ truy nã nàng nên bọn họ mới phải ngụy trang thành đội ngũ nghênh thân như thế này. Diệp Xu biết rằng Diệp Hổ thực sự có thể làm như thế. Những năm gần đây, lão ta nhờ vào bối cảnh của Yến Vương phủ và tạo không ít mối quan hệ với đám quan lại. Mặc dù không phải lúc nào cũng lão ta đích thân xuất hiện nhưng những quan lại này đều nhận được quà cáp của Lăng Vân Bảo. Chính vì thế, mỗi lần Lăng Vân Bảo nhờ vả chuyện gì, người trong quan phủ đều rất nể tình mà phối hợp giúp đỡ.
Bây giờ dàn cảnh đội ngũ nghênh thân thì nhất định phải có tân nương ngồi trên kiệu, như vậy thì đến lúc trở lại thành Dương Châu, nếu có bị quan phủ kiểm tra mới có thể dễ dàng được cho qua. Trang Phi tất nhiên là không chịu mặc mấy cái đó nên lập tức nói Diệp Xu là người thích hợp nhất. Tiếp theo, nàng ấy còn chủ động đỡ Tô bà bà trốn vào trong chiếc xe ngựa ở phía sau. Đám người Đường Vũ thì được sắp xếp để trốn trong những chiếc hộp gỗ đàn hương lớn.
Tống Thanh Từ vươn tay kéo Diệp Xu lên kiệu rồi đưa mũ phượng và khăn trùm đầu đã được chuẩn bị sẵn trong kiệu cho nàng.
Diệp Xu ôm chiếc váy tân nương nặng nề màu đỏ tươi trong lòng, sững sờ nhìn Tống Thanh Từ: “Thay đồ ở đây á?”
Tống Thanh Từ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ và hỏi Diệp Xu: “Không lẽ Xu Nhi muốn ra ngoài đó thay đồ?”
Diệp Xu bị trêu thì trừng hắn một cái xong lại đỏ mặt, nói: “Ý ta không phải như vậy.”
“Thay đồ ở ngoài đó chắc là thú vị lắm nhỉ.” Tống Thanh Từ nhìn phong cảnh hoang vu qua cửa sổ, tựa như nghĩ tới cảnh gì đó khác thường, cảm khái thở dài một hơi.
Diệp Xu đỏ ửng cả mặt nhưng không dám phản bác lại, sợ nói câu nào lại bị hắn bắt bẻ câu đó. Chuyện thế này cũng không phải chưa từng xảy ra, cứ lần nào nàng nhiều lời cãi lại thì đều sẽ bị thiệt lần đó, lần này tốt nhất là không nói nữa.
“Nghĩ gì mà xuất thần thế?” Tống Thanh Từ nhìn chằm chằm Diệp Xu đang ngẩn ngơ, thâm ý cười.
Câu nói này quá là dễ gây hiểu lầm. Nó khiến nàng cứ tò mò nghĩ đến một cảnh tượng đầy màu sắc nào đó mà quên mất cả nói chuyện. Diệp Xu cũng được coi như là hiểu thấu, mặc kệ là mình có nói hay không, chỉ cần đại ma đầu này muốn thì có muốn trốn cũng không trốn nổi.
“Chúng ta đã không gặp nhau năm, sáu ngày rồi. Vừa mới gặp lại mà đã trêu chọc ta như vậy có phải là hơi quá đáng rồi không hả?” Diệp Xu dùng ánh mắt quở trách, liếc nhìn Tống Thanh Từ, giương cao lá cờ cách mạng. Nàng còn không quên làm động tác hất đầu sang phía khác, làm ra vẻ giận dỗi.
“Bảy ngày lẻ tám canh giờ.” Tống Thanh Từ nắm lấy cằm Diệp Xu, ép nàng quay lại nhìn hắn rồi nói tiếp: “Đến cả xa nhau bao lâu mà nàng còn không nhớ thì quả là đáng bị phạt.”
Diệp Xu hết nói được gì nữa luôn. Nàng không nhớ rõ thật.
Tống Thanh Từ thấy Diệp Xu vẫn chưa mặc đồ thì vươn tay cầm lấy đồ tân nương trong lòng nàng, hỏi: “Ta giúp nàng nhé?”
“Không! Không… Không cần! Ta tự làm được. Chàng mau quay sang phía khác đi.” Diệp Xu nói.
Tống Thanh Từ nhất quyết không quay đi mà lười biếng tựa lưng ra sau, vừa nhìn Diệp Xu vừa cười, cố ý thúc giục: “Nương tử đừng xấu hổ. Xuân tiêu khổ đoản, nàng cứ thoải mái mà cởi ra đi.”
Diệp Xu nghe câu đó xong thì mặt đỏ bừng đến tận mang tai, nàng cảm thấy da mặt mình như đang bị thiêu đốt, nóng không chịu được. Thực ra một người hiện đại như nàng cũng không có gì phải ngượng nhưng không biết vì sao cứ mỗi lần đối diện với Tống Thanh Từ là nàng lại không thể tự chủ được mà cảm thấy vô cùng căng thẳng, có lẽ là vì quá yêu thích nên mới cứ không ngừng quan tâm.