Diệp Xu quay lưng đi trốn Tống Thanh Từ. Nàng cúi đầu nhìn bộ đồ tân nương, nghĩ có lẽ mình nên mau chóng cởi đồ ra và thay nó vào, dù sao cũng chỉ là một lớp áo ngoài thôi mà.
Tống Thanh Từ đột nhiên nói: “Quay lại đây thì ta có thưởng cho nàng.”
Diệp Xu hơi ngơ ra sau đó quay đầu nhìn hắn. Mặt Tống Thanh Từ đột nhiên phóng to trước mắt nàng, Diệp Xu còn chưa kịp phản xạ, đôi môi man mát, mềm mềm của hắn đã ấn lên môi nàng. Diệp Xu vô thức nhắm mắt lại, Tống Thanh Từ lập tức hôn lên trán Diệp Xu, một lúc sau mới buông ra. Đã nhiều ngày rồi mới ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Tống Thanh Từ khiến Diệp Xu không khỏi quyến luyến, dựa vào trong lòng hắn. Tống Thanh Từ đang định xoay người đi, thấy Diệp Xu sáp lại gần hơn thì không khỏi tò mò nàng định làm gì.
“Ta dựa vào nam nhân của mình cũng không được à?” Diệp Xu ngẩng đầu lên từ trong lòng Tống Thanh Từ, khí thế hiên ngang mà hỏi hắn.
“Được.” Tống Thanh Từ nở nụ cười, đáp lại.
Không lâu sau, Tống Thanh Từ nhẹ nhàng kéo Diệp Xu ra khỏi vòng tay mình và giục nàng mau mau thay đồ vì cũng sắp đến thành Dương Châu rồi. Tống Thanh Từ thực sự không nhìn Diệp Xu nữa mà nghiêm túc xoay người qua chỗ khác. Diệp Xu ngoan ngoãn “ừ” một tiếng rồi nhanh chóng thay quần áo sau đó vuốt tóc, đội mũ phượng rồi đội khăn trùm màu đỏ lên đầu. Diệp Xu thay xong đồ thì vỗ vỗ lên vai Tống Thanh Từ. Lúc quay lại, Tống Thanh Từ không khỏi tò mò nhìn Diệp Xu. Tay hắn luồn xuống dưới tấm khăn trùm đầu, định vén tấm khăn để nhìn Diệp Xu nhưng lập tức bị nàng ngăn lại.
“Lẽ nào công tử không biết phải đợi tới lúc thành thân xong mới được vén khăn trùm đầu của nữ nhi nhà người ta hay sao?”
Diệp Xu nghiêm túc hỏi xong thì hất tay Tống Thanh Từ ra, không quên đập lên tay Tống Thanh Từ mấy cái. Nữ tử trả thù, mười năm chưa muộn, ai bảo lúc nãy chàng bắt nạt ta cơ chứ. Tống Thanh Từ bị “đánh” nhưng cũng không tức giận. Hắn khẽ cười một lúc lâu, cũng thật sự không có ý định vén khăn trùm đầu của Diệp Xu lên nữa mà chỉ nắm lấy tay nàng và ôm nàng vào lòng.
Chiếc kiệu lắc lư khiến Diệp Xu hoảng hốt, cảm thấy nàng thực sự đang trên đường gả về nhà người ta, đặc biệt là khi bọn họ đã sắp tới được thành Dương Châu rồi, đội ngũ đi đầu bắt đầu thổi kèn, đánh trống, tăng thêm bầu không khí.
“Nương tử căng thẳng thế này là do đang nghĩ tới chuyện động phòng đêm nay sao?” Tống Thanh Từ đột nhiên thì thầm vào tai Diệp Xu, dùng đầu móng tay gãi nhẹ lên lòng bàn tay nàng.
Lúc này Diệp Xu mới ý thức được lòng bàn tay mình đã đổ đầy mồ hôi lạnh, vội vàng rút tay về. Trong lúc nàng còn đang lúng túng, Tống Thanh Từ đã lấy ra một chiếc khăn tay. Diệp Xu vừa lau khô tay xong, Tống Thanh Từ lại một lần nữa giục nàng trả lời câu hỏi của hắn.
Diệp Xu hất mạnh chiếc khăn trùm đầu ra, trừng mắt nhìn thẳng vào tên xấu xa đang trêu chọc mình, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Ta không hề nghĩ như thế. Ta căng thẳng vì chưa từng làm tân nương, chưa ngồi kiệu hoa bao giờ thôi.”
“Ai làm tân nương xong cũng phải động phòng cả đó.” Tống Thanh Từ sửa lại lời.
Diệp Xu ngây cả người: “Ta chỉ làm tới đoạn ngồi kiệu thôi.”
Tống Thanh Từ nhìn Diệp Xu chăm chú nhưng chỉ cười chứ không nói gì hết. Diệp Xu quay đầu đi chỗ khác. Im lặng một lúc thì nàng phát hiện ra Tống Thanh Từ vẫn đang nhìn mình Diệp Xu nghi hoặc quay lại hỏi Tống Thanh Từ nhìn cái gì thế.
Hóa ra nàng không hề biết nàng mặc bộ váy này trông đẹp đến nhường nào. Bộ hỉ phục màu đỏ rực khiến làn da nàng còn trắng hơn cả tuyết, dung mạo đẹp như tranh vẽ. Khuôn mặt búp bê to bằng lòng bàn tay hơi ửng hồng, mang vẻ đẹp tinh nghịch mà thẹn thùng. Đôi mắt đen láy, trong như nước. Toàn thân nàng đều toát ra khí chất hoạt bát mà quyến rũ.