Diệp Xu khá là bất ngờ về việc Bạch Tú Tú vẫn còn sống, hóa ra cái gọi là “xử lý” của Diệp Hổ không có nghĩa là giết nàng ta.
Sở Nguyệt thấy Diệp Xu không hề ngạc nhiên, chứng tỏ tin tức quanh nàng luôn nhanh nhạy. Người bên cạnh nàng cũng dùng được đấy.
Nàng ta ngừng đùa giỡn và hỏi Diệp Xu: “Tiếp theo đây ngươi tính làm thế nào? Lúc nãy ngươi nấu cơm mời chúng ta là vì muốn khiến chúng ta nghe lời và làm việc giúp ngươi đúng không?”
“Các ngươi sẽ giúp sao?”
“Tất nhiên là không. Ngươi cho rằng chúng ta ngu ngốc tới mức dùng vài miếng ăn đã dụ dỗ được?”
Sở Nguyệt cười khẩy rồi nhìn về phía Lâm Nhược Lan. Vốn tưởng nàng ta sẽ cùng mình cười nhạo Diệp Xu, ai ngờ Lâm Nhược Lan không hề làm thế mà chỉ nhìn Diệp Xu chằm chằm.
“Ta đương nhiên không cho rằng các ngươi ngu ngốc.” Ngụ ý của Diệp Xu là nàng không hề cho rằng nàng có thể mua được trái tim của mọi người chỉ bằng vài bữa ăn. Diệp Xu đưa ra đề nghị: “Các ngươi không ngại thì ta có thể đưa các ngươi rời khỏi thành Dương Châu. Chờ sau khi bình an thoát khỏi sự truy sát của Lăng Vân Bảo, các ngươi có thể đi tiếp.”
Sở Nguyệt không ngờ Diệp Xu sẽ tốt tới mức đó. Nàng ta muốn chất vấn nhưng sau đó lại nghĩ rằng, chính họ mới là người muốn quay lại, mục đích là hy vọng Diệp Xu có thể giúp họ tránh khỏi rắc rối này, nếu lúc này mà còn nói những lời mỉa mai và chất vấn người khác thì đúng là hơi quá đáng rồi. Sở Nguyệt không nghĩ nhiều nữa mà cảm ơn Diệp Xu rồi mới ra ngoài.
Lâm Nhược Lan thì không nói gì cả. Lúc nàng ta và Sở Nguyệt đi ra thì nhìn thấy Tô bà bà và Tô Nhược đang đi về phía bên này. Tô bà bà nhìn thấy hai người họ còn nhiệt tình cười tươi và gật đầu chào. Tô Nhược cũng đang không biết nên chào hỏi ra sao. Đôi mắt hắn sáng ngời và trong trẻo, vừa nhìn đã biết đây hẳn là một người thuần khiết không thể che giấu được chút ý đồ xấu nào. Vừa nãy Lâm Nhược Lan im lặng là vì đang đồng cảm với Diệp Xu. Nàng ta giống với Diệp Xu, cho tới khi lớn lên, nàng ta cũng mới biết được, mình thế mà lại có một người mẫu thân ruột thịt. Tuy Diệp Xu là người của tà giáo nhưng đã chấp nhận cái giá đắt và chọn phản bội lại Lăng Vân Bảo để cứu hai mẫu tử Tô bà bà quả là chuyện khiến người khác cảm động. Nếu như Diệp Xu cố ý kể chuyện này với nàng ta để giả vờ đáng thương thì Lâm Nhược Lan còn có thể cho rằng mọi chuyện nàng làm là có động cơ nhưng Diệp Xu lại không hề như thế. Ngay từ lúc đầu, nàng đã chỉ giải thích với họ là cứu bà vú, sau đó cũng không hề nói rõ ràng về những chuyện này. Đây đều là do Đường Vũ kể, bọn họ mới biết. Tục ngữ có câu “Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh kẻ chạy lại”. Diệp Xu đã biết sai và quyết định quay về với chính nghĩa. Vì dũng khí hiếm có như vậy, nàng ta nên giúp nàng một tay. Lâm Nhược Lan đột nhiên quay về phòng và nói với Diệp Xu rằng nàng ta có thể giúp đưa Tô Nhược tới Vạn Hoa sơn trang trị bệnh.
“Muốn trị được khí độc trong cơ thể hắn thì chỉ cần tới tìm phụ thân của ta là được. Tuy nhiên, tính cách của ông ấy lập dị, ta cũng không thể đảm bảo ông ấy nhất định sẽ khám chữa nhưng ta có thể giúp các ngươi tới gặp ông ấy.”
Tô bà bà nghe xong những lời này thì vô cùng cảm kích, lập tức cảm ơn Lâm Nhược Lan. Diệp Xu cũng không ngờ rằng Lâm Nhược Lan lại đột nhiên nói những lời như vậy, nàng vốn tưởng rằng còn phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được cơ. Dù sao thì đây cũng là chuyện tốt, Diệp Xu vui vẻ cười rộ lên, không ngớt cảm ơn Lâm Nhược Lan.
“Ngươi đừng có vội vui mừng, mau nghĩ cách để làm sao có thể rời khỏi Dương Châu, an toàn mà tới Vạn Hoa sơn trang đi.” Lâm Nhược Lan không quen giao lưu với người khác nên nói xong thì đi luôn.