Tô bà bà nhìn Diệp Xu với đôi mắt đầy phấn khích rồi vội vã đến bên Tô Nhược, vui mừng nói: “Bệnh của nhi tử của nương cuối cùng cũng có hi vọng được chữa trị rồi.”
Tô Nhược quỳ trước mặt Diệp Xu, nói: “Tỷ đã phản bội lại lão Bảo chủ, hẳn là hiện tại cũng đang rất khó khăn. Tỷ tỷ vì chúng ta mà phải hao tâm tổn sức rồi.”
“Đừng suy nghĩ nhiều quá. Thực ra tỷ tỷ không cao thượng như ngươi nghĩ đâu, ta chỉ đang bỏ nhà theo nam nhân của ta nên tiện đưa hai người theo cùng thôi.” Diệp Xu sợ Tô Nhược lo lắng quá nhiều sẽ khiến khí độc trong cơ thể phát tác nên nói năng rất vô ý.
Tô bà bà và Tô Nhược đều hiểu được tâm ý của Diệp Xu nhưng những lời không biết xấu hổ của nàng vẫn khiến cả hai thấy hơi buồn cười. Tô Nhược cũng ngoan ngoãn không còn lo lắng, đau thương, phụ đi lòng tốt của Diệp Xu nữa.
Sau khi mẫu tử hai người đi rồi, Tống Thanh Từ mới từ gian trong bước ra. Trên mặt hắn vẫn còn đọng lại vẻ mệt mỏi vì mới ngủ dậy.
“Bỏ nhà theo nam nhân? Là kiểu trốn trong quan tài ấy à?”
----------
Dương Châu nằm ở vị trí khá gần với Lăng Vân Bảo, là nơi nằm trong tầm khống chế của Lăng Vân Bảo. Hiện tại Bạch Tú Tú đang ở Dương Châu, nàng ta chắc chắn sẽ gia tăng số lượng người để tìm kiếm và bắt giữ toàn thành. Thêm việc đã biết Diệp Xu giữ tám Độc Quái lại có khả năng là dùng đến thuật dịch dung, nàng ta nhất định phải tìm kiếm kỹ càng và gài bẫy nghiêm ngặt hơn.
Bạch Tú Tú và người của bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra ngôi nhà mà mọi người đang ở. Bây giờ nơi này có lẽ không thích hợp để ở lâu, với tình hình hiện tại thì nằm quan tài cũng được, miễn là có thể rời khỏi đây.
“Hiểu là “thăng quan phát tài” cũng được mà. Về sau hai chúng ta khẳng định sẽ càng ngày càng tốt.” Diệp Xu không quên tìm lời tốt lành để thuyết phục bản thân.
“Máu lửa hừng hực cũng không tồi.” Tống Thanh Từ đáp lời.
“Máu lửa hừng hực” mà hắn nói có khi lại là bước tiếp theo sau khi “thăng quan phát tài” thất bại đây mà. Câu đó cũng không khó để giải thích, đơn giản là đánh nhau đến mức máu lửa ngập trời thôi. Từ lâu, Diệp Xu đã nhận ra Tống Thanh Từ không hề đắn đo, cũng chưa từng lo lắng về việc đuổi giết Lăng Vân Bảo. Đương nhiên, nếu như hắn thật sự để ý thì đã không đề nghị nàng đem Tô Nhược và Tô bà bà đi như vậy rồi.
Lúc Tống Thanh Từ nói đến “máu lửa hừng hực”, sự thờ ơ trong ánh mắt hắn càng rõ rệt, giống như đối với hắn, mạng người cũng không khác gì cỏ, rác. Diệp Xu thấy, đại ma đầu hẳn lại đang phấn khích rồi.
“Đừng hừng hực quá.”
Diệp Xu nắm lấy tay của Tống Thanh Từ. Nàng không muốn Tống Thanh Từ vì nàng mà dùng tới người trong Thăng Dương Cung để đấu với Lăng Vân Bảo vì một khi đã chiến đấu thì ắt hẳn sẽ có thương vong. Dù sao đây cũng là địa bàn của Lăng Vân Bảo, nhân mã của Lăng Vân Bảo nhất định sẽ không ngừng gia tăng. Phía Thăng Dương Cung quanh đi quẩn lại chỉ có vài người họ, tuy đều là cao thủ, ai cũng là mãnh thú nhưng chỉ sợ không chịu nổi sự vây đánh của quá nhiều người, cuối cùng lại rơi vào cảnh chó cùng rứt giậu. Hi sinh là điều khó có thể tránh khỏi trong thế giới võ hiệp nhưng Diệp Xu hy vọng, chưa tới lúc cần thiết thì sẽ không có bất cứ người nào phải hy sinh tính mạng của mình. Nếu muốn đánh thì chí ít cũng phải về địa bàn của phe mình rồi đến lúc ấy muốn đánh sao thì đánh. Huống hồ, một khi Thăng Dương Cung đã ra tay, với năng lực của Diệp Hổ thì lão ta khẳng định sẽ phán đoán ra được thân phận của Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ vốn vì cứu nàng mà hiện nay đã không còn nội lực, như hổ xuống đồng bằng, nếu Diệp Hổ sử dụng mạng lưới tin tức của Lăng Vân Bảo tiết lộ ra thân phận của Tống Thanh Từ, truyền đi khắp thiên hạ thì tất cả các thế lực thù địch của Thăng Dương Cung sẽ tập hợp lại và tấn công bọn họ mất.