Diệp Xu không muốn làm một kẻ xui xẻo, luôn mang phiền phức tới cho Tống Thanh Từ. Nàng muốn làm một bảo bối đem lại may mắn, nuôi Tống Thanh Từ béo lên.
Tống Thanh Từ thấy được sự lo lắng và quan tâm của Diệp Xu dành cho hắn từ trong mắt của nàng. Mặc dù Tống Thanh Từ không biết tại sao nàng lại lo lắng cho mình như vậy nhưng việc cảm nhận được tình yêu mà người phụ nữ của mình dành cho mình vẫn quan trọng hơn.
“Được.” Đã nói rồi, nàng yêu cầu thế nào ta cũng chiều theo.
“Hôm nay ta vừa tìm thấy một cây táo (tàu) ở sân sau, chắc hẳn đều chín rồi. Chàng cao." Diệp Xu mỉm cười với Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ hiểu ý của Diệp Xu, thế là hắn đứng dậy và nói: “Vậy thì đi thôi.”
Diệp Xu cầm giỏ và đèn lồng, tay trong tay đi đến chỗ cây táo tàu cùng với Tống Thanh Từ. Nàng mang đèn lồng phụ trách chiếu sáng còn Tống Thanh Từ phụ trách hái quả.
Diệp Xu yêu cầu Tống Thanh Từ không hái quả màu xanh mà chỉ được hái quả màu đỏ. Dáng người cao thẳng của Tống Thanh Từ đứng hái táo trông cứ như tiên nữ. Hắn quả thực không phù hợp với công việc nặng nhọc. Có điều, tên nhóc này lại không ăn uống cho đàng hoàng gì cả, thật là không ngoan ngoãn chút nào, cho chịu chút vất vả đi, về rồi sẽ dùng chính sự vất vả đó mà làm đồ ngon cho hắn ăn, tin chắc là lúc ấy tâm trạng của hắn sẽ khác ngay.
Táo không to nên phải mất rất nhiều công sức để chọn từng cái một. Một lúc sau, Diệp Xu đã nhìn thấy một lớp mồ hôi mỏng trên trán của Tống Thanh Từ nên cầm khăn lau cho hắn. Tống Thanh Từ chọn một quả táo màu đỏ khá lớn từ đống quả mà hắn vừa hái được, đưa vào miệng Diệp Xu.
“Ừm, ngon.” Diệp Xu cười.
Dưới ánh đèn lồng phản chiếu, hai má nàng ửng đỏ, thẹn thùng nhưng vẫn hoạt bát khiến Tống Thanh Từ không khỏi kéo nàng lại hôn môi. Diệp Xu nhanh chóng đáp lại sau đó lập tức lùi ra sau, ôm bụng cười. Tống Thanh Từ hơi ngây người, môi hắn khẽ nhúc nhích rồi phun hạt táo ra. Cái giá phải trả cho sự nghịch ngợm là vô cùng lớn, lúc Diệp Xu bê được rổ táo tới phòng bếp, môi của nàng đã sưng đỏ hết cả rồi.
Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ Diệp Xu đã thức dậy.
Nàng hấp chín chỗ táo đã ngâm qua đêm sau đó bỏ hạt, nghiền thành bột nhuyễn rồi trộn với đường cát. Mứt làm từ táo tươi đem lại cảm giác mát và rất thơm, khác hoàn toàn với mứt táo khô. Sau đó, Diệp Xu lột vỏ củ mài đã được hấp chín rồi nghiền nhuyễn. Bình thường thì sẽ thêm một ít bột nếp nữa nhưng Diệp Xu lo rằng Tống Thanh Từ ăn đồ nếp dính sẽ không tốt cho dạ dày nên nàng đã nấu một nồi cơm sau đó dùng giã cho đến khi nhuyễn, cố ý làm ra một ít cơm nhuyễn cho hắn thay cho bột nếp. Diệp Xu trộn đều phần vỏ bánh và chia nhỏ ra, bọc nhân mứt táo sau đó dùng khuôn ép thành hoa văn tùng hạc trường thọ, hấp một lúc là món bánh củ mài nhân mứt táo cũng ra lò.
Bên ngoài của món điểm tâm có màu trắng tuyết, bên trên còn trang trí thêm hai hạt kỷ tử đỏ trông vừa đẹp mắt lại bổ dưỡng, nhân mứt táo bên trong rất ngon, tươi đúng mùa. Táo tàu ích khí, củ mài cũng có rất tốt cho cơ thể, món bánh này vừa có thể bồi bổ sức khỏe lại vừa ngon miệng. Diệp Xu làm xong thì để cho thật nguội rồi cất vào hộp, để dành trên đường ăn.
Sau bữa sáng, Diệp Xu ngồi nghe Triệu Lăng báo lại tình hình hiện tại ở bên ngoài. Bây giờ cửa thành Dương Châu kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt. Họ còn chuẩn bị sẵn một chậu dầu hạt cải bên cạnh, ai cũng đều phải bị kiểm tra, nếu có bất kỳ nghi vấn gì sẽ bị dùng dầu lau thử.
Thuật dịch dung thông thường chỉ cần dùng nước là đủ nhưng thuật dịch dung thượng đẳng thì phải dùng tới dầu mới có thể lộ ra khuyết điểm. Lần này xem ra Lăng Vân Bảo đã chuẩn bị rất kỹ càng.