Lương thực quan trọng mỗi năm đều bị một mình bà làm hỏng rồi."
Vi thị nghe xong lại sửng sốt.
"Rau dại ở núi này trần qua nước nóng, tùy tiện thêm tí nước tương vào mà trộn thì hương vị đã rất ngon rồi. Vào mùa xuân cũng không có đồ ăn gì cả, lấy nó băm nhỏ gói thành bánh rau củ, ăn một miếng đều có cơm, có rau. Khi đi ra đồng mang theo là vô cùng hợp lý. Bà treo cổ chết trong rừng của người khác, người hái rau sợ hãi, khi ăn rau cũng cảm thấy khó chịu, cho nên những thôn dân chất phác kia không khỏi nghĩ tới người phụ nữ treo cổ ở trong rừng." Diệp Xu vẫn tiếp tục nói, sau đó còn hỏi trưởng thôn xem có phải cái đạo lý này không.
Trưởng thôn sớm đã bị cảnh tượng này làm cho ngây người, sau khi Diệp Xu nhắc nhở, ông ấy lập tức gật đầu đồng ý, xác nhận chính xác là như vậy.
Vi thị không biết làm sao đành sững sờ đứng tại chỗ rồi ngã xuống đất khóc rống lên, không biết làm sao mới tốt.
Chồng và ba con trai của Vi thị cũng khóc, thuyết phục bà ấy nghĩ thoáng một chút. Vi thị tức giận trừng mắt nhìn chồng, mắng người này vô tâm, mắng đối phương không quan tâm đến đứa con gái đã chết của mình một chút nào.
"Sao ta có thể không quan tâm được cơ chứ, tim ta cũng đau mà. Nhưng suy cho cùng thì chúng ta cũng vẫn phải sống tiếp."
"Nhưng cuộc đời này sống còn có ý nghĩa gì! Còn có thể trông mong cái gì!" Vi thị gầm lên trong tuyệt vọng.
"Hiện nay thiên hạ đã ổn định, hoàng đế đã chú ý tới việc an dân, nghỉ ngơi dưỡng sức sau biến cố, nhưng dù sao việc cai trị cũng không thể một sớm một chiều mà thay đổi được. Năm đó, rất nhiều quan viên đều là được tạm thời bầu lên các vị trí hàng đầu, vậy nên không hề kiểm tra kỹ lưỡng, khó tránh sẽ có thiếu sót. Về mặt quan lại, quả là có lỗ hổng."
Diệp Xu ngồi xổm xuống và đỡ Vi thị dậy.
"Dù hiện tại không tốt, cũng không có nghĩa là sau này cũng không tốt, triều đại này mới thành lập mấy năm, chúng ta cần phải cho nó thời gian để chậm rãi thay đổi. Tương lai, quan lại nhất định sẽ thanh minh, dần dần sẽ tốt hơn, ngày tháng còn có hy vọng cho tương lai! Hơn nữa nếu bà không còn, ba đứa con trai của bà phải làm sao? Cho dù hiện tại triều đình không thể trừng phạt những kẻ xấu đó, không phải còn có Triệu đại hiệp có thể trừng phạt hắn ta thay bà ư? Chúng ta hãy nhờ huynh ấy giúp đỡ và xử lý ông ta theo pháp luật của triều đình, kết quả cuối cùng cũng giống như triều đình đang xử phạt tên đó."
Vi thị vừa rồi còn kích động, đầu óc quay cuồng, tràn đầy tuyệt vọng, như thật sự đi vào ngõ cụt, không nghe bất cứ lời an ủi hay ngăn cản nào mà chỉ muốn chết.
Chỉ khi Diệp Xu thảo luận với bà ấy về nơi chết thì mới khơi dậy được sự chú ý của đối phương. Bây giờ nghe nàng giải thích, bà ấy nhận ra rằng mọi thứ không vô vọng như bản thân tưởng tượng. Lúc này, tâm trạng của Vi thị mới dần dần bình tĩnh lại một chút.
Vi thị nhanh chóng bò đến trước mặt Triệu Lăng, cầu xin hắn ta trả thù cho con gái mình.
Triệu Lăng nhìn Tống Thanh Từ, thấy hắn gật đầu, cũng im lặng mà gật đầu với đối phương.
Tống Thanh Từ nhìn chằm chằm Diệp Xu với nụ cười ấm áp trên môi.
Mọi người đều tản đi tự mình thu xếp chỗ ngủ. Diệp Xu thấy Tống Thanh Từ lén cười liền hỏi hắn cười cái gì.
Lâm Nhược Lan đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Xu, nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ.
"Ngươi cải tà quy chính rồi?"
Diệp Xu sửng sốt, hỏi Lâm Nhược Lan có tin hay không.
Lâm Nhược Lan do dự một lúc rồi kiên quyết nói: "Ta còn lâu mới tin." Sau đó, nàng ta phất tay áo bỏ đi.
Trưởng thôn đặc biệt sai người dọn một cái sân cho mọi người ở tạm, đồ đạc đều do từng nhà từng hộ thu thập lại, Diệp Xu cũng để Trang Phi đưa tiền làm vật cảm tạ.