Bữa tối như thường lệ, cháo ngô được nấu cho Tống Thanh Từ và mọi người.
Diệp Xu cố tình sử dụng ngô mới chín trên cánh đồng, mặc dù còn ngô còn ướt nhưng vẫn rất tươi. Sau khi hạt ngô được nghiền bằng cối đá thì lấy ra, cho vào nồi đun từ từ. Lúc này, nhất định phải đun lâu để hạt ngô chín kỹ. Sau khi đun được khoảng hai nén hương, mùi thơm của ngô sẽ được tỏa ra, trong mùi thơm dường như có một chút vị ngọt khiến người ta cảm thấy vô cùng thèm ăn.
Sau đó Diệp Xu lại dùng hai cây bắp cải tươi vừa được gặt về trong mùa thu, đem xắt nhỏ làm nhân để chuẩn bị gói bánh bao.
Nàng cho một miếng thịt ba rọi vào nồi hấp cách thủy trong hơn một nén hương, sau đó cắt thành khối vuông và để riêng. Bắp cải rửa sạch cắt nhỏ, trước tiên cho chút muối vào trộn, ướp lấy nước, chắt bỏ sạch nước rồi trộn với thịt ba chỉ thái hạt lựu, thêm dầu, hành lá và gừng trộn đều. Sau khi nhân bánh được điều chỉnh, bột được nhào qua bằng nước nóng làm thành vỏ bánh. Bởi vì không kịp để bột mì lên men, nên làm bánh bao hấp nói chung cũng không tệ chút nào. Khi đó vỏ bánh sẽ vô cùng mỏng và căng mịn, tổng thể của vỏ bánh bao khi nhìn vào sẽ càng thêm sáng bóng. Thích ăn bánh to và dai thì ăn loại bánh bao này là thích hợp hơn cả.
Chưa đầy một giờ, cháo và bánh đã sẵn sàng. Sau đó lại dùng một củ khoai lang và ngọn bí mới hái, chần qua nước rồi trộn thành các món ăn kèm với bánh bao hấp và cháo ngô nóng hổi là thích hợp nhất.
Vi thị bởi vì thương tâm quá độ, tâm trạng không tốt, chỉ còn chút sức cố gắng gượng nhưng cũng không tình nguyện ăn cơm. Diệp Xu đành để một trong ba đứa con trai của bà ấy đem một phần cơm giống y hệt vào phòng của Vi thị. Đợi đến khi tất cả mọi người ăn xong thì bát đĩa trống không cũng được bưng ra từ trong phòng của Vi thị.
Tống Thanh Từ không can tâm chỉ ăn mỗi cháo ngô và những món điểm tâm nhỏ nên sau khi hỏi ý kiến của Diệp Xu đã lấy nửa cái bánh bao để ăn. Trong lúc ăn, ánh mắt của hắn không ngừng nhìn nàng, giống như đang khen đối phương làm rất tốt.
Sau bữa cơm tối, Diệp Xu hỏi Tống Thanh Từ tại sao hôm nay hắn vẫn luôn dùng cái ánh mắt kỳ quái đó nhìn bản thân nàng.
Tống Thanh Từ: "Nhìn một người ngoài sách như nàng sau khi bước vào trong sách có rất nhiều điểm không giống với chúng ta."
Diệp Xu ngây người, nàng cũng sắp quên mất bản thân là người xuyên sách vào. Nàng thuận theo mà ngồi xuống bên cạnh Tống Thanh Từ đang đọc sách, hỏi hắn xem rốt cuộc có cảm giác cái gì không giống.
"Rất nhiều, nói không hết." Tống Thanh Từ vẫn như cũ nhìn vào sách.
Diệp Xu đặt tay lên quyển sách, che đi nội dung mà Tống Thanh Từ đang xem rồi nói: "Chúng ta mới ở bên nhau bao lâu chứ, hơn nữa chàng lại không thích nhìn ta, cũng không quan tâm tới ta mà chỉ có đọc sách?"
"Nhìn nàng thì có thể làm sao, dù sao cũng không thành thân được." Tống Thanh Từ cười cười, bình tĩnh tránh khỏi tay của Diệp Xu, bỏ sách qua chỗ khác mà tiếp tục đọc. Trước khi thành thân, hắn không muốn trải qua chuyện quan tài kia lần thứ hai.
"Rốt cuộc đang đọc cái gì vậy."
Diệp Xu vươn cổ ngó sang, cố đọc nội dung trên sách đang viết.
"Bất Đạo Vị giết một nhà ba người vô tội, gã am hiểu việc dùng người sống để làm cổ độc…"
Sau đó, Diệp Xu mới nhận ra rằng Tống Thanh Từ đang đọc các điều luật của triều đại này, nàng nghi ngờ hỏi hắn tại sao lại đọc điều này.
"Lời nàng vừa nói sao lại không nhớ gì nữa rồi, không phải nói phải chiếu theo pháp luật để xử lý một người à?" Tống Thanh Từ nhàn nhạt nói, lật trang sau tiếp tục đọc.
"Nhưng làm thế nào huynh có được cuốn sách này? Chắc Triệu Lăng sẽ không mang theo cái thứ này bên mình đấy chứ?"