Diệp Xu nghĩ đến chiếc túi hành lý lớn mà Triệu Lăng luôn mang trên lưng mỗi khi ra ngoài. Bên trong đầy ắp đồ đạc như vậy, ngay cả thứ mà Tống Thanh Từ tạm thời muốn cũng có thể thỏa mãn? Nàng có lý do để nghi ngờ rằng Triệu Lăng có khả năng biết dùng yêu thuật.
Tống Thanh Từ vừa giương mắt nhìn đã thấy tròng mắt của Diệp Xu đảo một vòng, hắn cười nhẹ nhéo chóp mũi của nàng: "Nàng đang suy nghĩ cái gì đấy, trước bữa tối ta đã phái người tới huyện phủ lân cận để lấy."
"Ồ…"Diệp Xu sửng sốt, nàng lắc lắc người, ngồi thẳng dậy và nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Từ rồi nói: "Vậy thì chàng không cần phải lo lắng về điều đó, chỉ vì một câu nói của ta mà làm tới như vậy khiến ta không tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng."
"Chỉ là lấy một thứ như vậy mà thôi, rất đơn giản. So với những chuyện trước kia nàng làm với ta thì không tính là gì." Tống Thanh Từ cố ý nhướng mắt liếc Diệp Xu, biểu thị sự oán hận.
Diệp Xu gãi đầu khó hiểu, cảm thấy rằng trước giờ nàng chưa từng làm phiền Tống Thanh Từ. Nàng rất muốn nói gì đó để phủ nhận chuyện này. Nhưng nghĩ lại, lại sợ Tống Thanh Từ lại nói mình "giả vờ ngây thơ", có lẽ là do hiểu biết của bản thân có chút phiến diện.
Bây giờ Tống Thanh Từ đang chăm chỉ học luật chỉ vì một câu nói tùy tiện của nàng, chuyện này khiến người ta cảm động biết bao, không thể phá hủy bầu không khí tươi đẹp này được.
Diệp Xu pha một tách trà trái cây cho Tống Thanh Từ và đặt nó bên cạnh. Đây là trà mật ong làm từ bưởi chua và mật ong. Cô làm một lọ đầy, khi muốn uống, chỉ cần lấy ra hai thìa và pha với nó nước ấm là được.
Diệp Xu đang ngồi đối diện với một đĩa hoa hướng dương mới hái, nàng từ từ ăn hạt dưa để giết thời gian nhàm chán. Hạt dưa vừa hay vẫn còn ẩm, nhai có vị ngọt và thơm, khi cắn vào không có âm thanh, kết hợp với Tống Thanh Từ đang chăm chú đọc sách thật phù hợp.
Ngày hôm sau, đêm khuya.
Thành Dương Châu, Ngụy phủ.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có mấy con côn trùng mùa thu kêu ríu rít ngoài cửa sổ, thi thoảng gió thu thổi qua khiến cành cây đung đưa, để lại những cái bóng loang lổ loang lổ trên giấy dán cửa sổ màu trắng.
Trong phòng, cháu trai của tri phủ đang ngáy khò khò, cậu ta thản nhiên nằm ngủ ngon lành với mỹ nhân bên cạnh.
Đột nhiên có thứ gì đó rơi xuống mặt cậu ta, cháu trai của tri phủ cảm thấy có chút ngạt thở, quay đầu gãi gãi mặt, tiếp tục ngủ thiếp đi. Đột nhiên một thứ khác đập vào mặt người này, lạnh và thô ráp.
Cháu trai của tri phủ mở bừng mắt giận dữ, ngồi bật dậy chửi rủa rốt cuộc là cái quái gì đã phá giấc ngủ của mình. Cậu ta đưa tay ra sờ thì cảm giác có một lá thư, sờ lại thì hình như vẫn còn cành cây. Người này sai người đi vào thắp nến, vốn không để ý, nghe được người hầu kêu "Bạch Mai lệnh" thì mới đột nhiên trợn mắt ngoác mồm.
Cậu ta quay sang nhìn đầu giường, có một bức thư và một bông hoa mai.
Cậu ta cháu trai của tri phủ sợ hãi đến mức nuốt nước bọt, lùi lại, run rẩy chỉ những ngón tay vào thứ kia rồi hỏi người hầu đó là gì.
Không cần nói là gì thì ai cũng biết đó là Bạch Mai lệnh. Tin đồn về võ lâm như sấm ngang tai!
"Cái này..." Cháu trai của tri phủ cười lạnh một tiếng: "Ai đang đùa giỡn với ta đây, có phải là các ngươi hay không?"
Những người hầu vội vàng lắc đầu, tất cả họ đều nhìn cháu trai của tri phủ với vẻ mặt kỳ lạ.
Cháu trai của tri phủ mắng đám người kia không được nhìn mình như vậy. Sau đó cậu ta quay đầu lại sai tiểu thiếp đang sợ hãi nằm co ro trên giường mang thư đến cho mình. Tiểu thiếp run rẩy một lúc lâu, nhưng không chịu nổi ánh mắt uy hiếp của đối phương cuối cùng cũng vội vàng đưa thư cho cậu ta rồi lập tức chui lên giường, cuộn mình trong chăn.