"Để hôm khác bảo hắn tới xin lỗi nàng." Tống Thanh Từ nói.
Khi Tống Thanh Từ dùng đũa gắp một miếng đậu phụ thối đưa lên miệng, hai tay của hắn đã dừng lại giữa không trung.
"Ồ, quên trả lời chàng, món này rất khác so với món đậu hũ đá phiến ta làm trước đây. Tuy là cùng một món đậu hũ, nhưng món này có mùi hôi, người thích thì rất thích, người không thì cực kỳ ghét nó."
Tống Thanh Từ đặt đậu phụ trở lại.
"Ta làm đó!" Diệp Xu nhìn Tống Thanh Từ nhấn mạnh từng chữ.
Tống Thanh Từ vẫn không động đũa.
"Đồ ta làm trước đây không cho chàng ăn mà chàng vẫn ăn, sao tới cái này lại không ăn nữa?" Diệp Xu cố ý chọc ghẹo hắn nói tiếp: "Chàng không ăn ta sẽ thấy đau lòng đấy."
"Ta sẽ an ủi Thư Nhi cho đến khi nàng hài lòng mới thôi." Tống Thanh Từ kéo Diệp Xu vào lòng, hôn lên má nàng một cái, còn muốn hôn lên miệng nàng.
Diệp Xu nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Tống Thanh Từ như một con chạch, tiếp đến liền ăn ba miếng đậu phụ thối trong bát. Sau đó, nàng cố ý bĩu môi còn dính nước sốt đậu phụ thối, hỏi Tống Thanh Từ có muốn hôn nàng lần nữa không.
Tống Thanh Từ không khỏi cười thầm, lặng lẽ nhìn Diệp Xu náo loạn.
Thấy Tống Thanh Từ không dám nữa, Diệp Xu càng thêm đắc ý, nàng bĩu môi cao hơn, nóng lòng muốn thử trước mặt Tống Thanh Từ.
"Chàng không phải vẫn luôn oán trách ta không cho mình hôn sao? Hôm nay cho chàng hôn đủ luôn! Sao không hôn nữa! Lại đây hôn ta, hôn ta, ừm..."
Diệp Xu vẫn còn nhiều lời khiêu khích để nói nhưng "miệng chim" đã bị cắn. Quả thực là cắn, một phát ngoạm cả miệng để cắn, như thể miệng nàng là một miếng thịt kho.
Diệp Xu đang muốn giãy giụa, cả người nàng bị hắn ôm trong lòng, không thể động đậy.
Sau khi có thể hít một hơi, nàng nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông đang đe dọa mình.
"Nàng nói hôm nay cho ta hôn đủ."
"Ô.."
Lại nữa rồi!
Khi Lâm Phong nghe nói rằng con gái mình bảo đến ăn đậu phụ thối, ông ấy nhớ lại sự xấu hổ với Diệp Xu trước đây nên không muốn ăn nó. Ông ấy sốt ruột xua tay, sai người nhắn lại.
Không lâu sau, Lâm Nhược Lan vội vã chạy đến với một hộp thức ăn. Thấy vậy, Lâm Phong đành nhấn mạnh lại lần nữa với Lâm Nhược Lan rằng: "Ta đã nói với con rằng sẽ không ăn!"
Lâm Nhược Lan mang đậu hũ thối ra, sau đó hỏi Lâm Phong: "Cha, cha có chắc là không muốn ăn không?"
"Không ăn!" Lâm Phong quay đầu lại nhìn, ánh mắt kiên định, nghiêng người hỏi Lâm Nhược Lan đó là cái gì.
Lâm Phong nghe xong lời giải thích, lập tức gắp một miếng bỏ vào miệng.
Trời ơi, trời ơi, mùi thơm quá! Đậu hũ thối chiên kiểu này chắc hẳn chiên giòn lắm, nhất là nước chấm có chút ngọt, chút cay và chút tê tê hòa với nước cốt tỏi, hành lá và ngò rí ăn rất ngon miệng và béo ngậy.
Sau khi hai cha con vui vẻ ăn xong, Lâm Nhược Lan lấy ra một đĩa bánh Ma Hoa rán từ hộp thức ăn.
Mới nếm thử nước chấm đậu hũ thấy hơi mặn, cắn hai miếng Ma Hao thì ngọt lịm, ngon tuyệt cú mèo.
Trong hộp thức ăn còn có một ấm trà, Lâm Nhược Lan rót trà sả mật ong cho Lâm Phong. Sau khi uống xong, Lâm Phong càng cảm thấy kinh ngạc, ăn uống no nê xong xuôi ông ấy càng thêm thỏa mãn vui vẻ, cảm thấy trên đời này không còn thứ gì có thể dụ được mình, lúc này ông ấy chỉ muốn ợ một cái và ngủ một giấc thật ngon.
Khi Lâm Phong tỉnh dậy, thuộc hạ phụ trách theo dõi Diệp Xu cũng tới. Theo thông lệ, ngày hôm nay sẽ báo cáo tung tích của đối phương.
"Nàng ta nói vậy thật à?" Tri kỷ ơi!
Lâm Phong rất ngạc nhiên và không thể tin rằng Diệp Xu đã khen ngợi bản thân mình một cách nghiêm túc trước mặt con gái ông ấy. Hơn nữa mỗi lời nàng nói đều chạm đến trái tim ông ấy, không thể ngờ có người có thể thấy rõ sự vất vả của ông ấy trong những năm qua như vậy.