Trong khoảng thời gian này, Diệp Xu sống trong Vạn Hoa sơn trang, ngoại trừ việc quan tâm đến tình trạng của Tô Nhược thì nàng không làm bất cứ điều gì đáng ngờ. Hơn nữa người này là một người phụ nữ nấu ăn rất chú tâm và yêu đời, nàng thực sự không giống một nhân vật phản diện. Tổng kết dựa trên những gì ông ấy đã quan sát được, Lâm Phong đại khái tin rằng đến tám phần là Diệp Xu đã cải tà quy chính.
Cái gọi là nhận thức sai lầm có thể tạo ra khác biệt lớn, huống chi Diệp Xu tuổi cũng ngang với con gái ông ấy, đứa nhỏ này nếu có thể tỉnh ngộ quay đầu lại đã là chuyện tốt.
Về phần uy hiếp nàng đối với mình, hai ngày này sau khi bình tĩnh trở lại, Lâm Phong rốt cuộc cũng nghĩ thông. Diệp Xu làm như vậy chỉ là vì bất đắc dĩ. Nếu nàng thực sự muốn đối phó với ông ấy, theo phong cách làm việc trước đây của người này thì đã làm cho ông ấy trở nên xấu xa bằng cách công khai nó, hoặc đe dọa đổi lấy điều gì đó có lợi hơn cho Lăng Văn Bảo chứ sao có thể ngày ngày bận tâm chuyện của Tô Nhược.
Khi Lâm Phong đi xem mạch cho Tô Nhược, thái độ rõ ràng đã tốt hơn trước rất nhiều, không còn vẻ mặt nghiêm nghị mà trên mặt mang theo nụ cười, tỉ mỉ hỏi han, thậm chí còn động viên an ủi Tô Nhược. Tô Nhược rơi nước mắt cảm ơn. Thấy vậy, Lâm Phong đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ này cũng không tệ.
Trong bữa tối, Diệp Xu che mặt, bận rộn trong bếp.
Trang Phi đang giúp việc trong phòng nhìn Diệp Xu hỏi: "Tối nay ta không nấu đậu hủ thối, cô nương lại che mặt làm gì?"
"Ngươi không hiểu."
Trang Phi gãi gãi đầu, thật sự không hiểu lại hỏi: "Vậy tối nay ăn cái gì vậy cô nương?"
"Cháo gạo nát."
"Bánh bao ăn không ngon sao?"
"Không thể mở miệng."
Trang Phi lại gãi gãi đầu, không hiểu vì sao cô nương của mình lại không thể mở miệng.
Đến giờ ăn tối, Diệp Xu muốn ăn một mình trong phòng, Tống Thanh Từ kiên quyết theo vào.
"Chuyện gì vậy."
Tống Thanh Từ dịu dàng, quan tâm hỏi Diệp Xu.
Diệp Xu yên lặng lắc đầu biểu thị mình không sao.
Tống Thanh Từ đột nhiên vươn tay ra, nhanh chóng xé mạng che mặt của Diệp Xu, muốn xem miệng nàng xảy ra chuyện gì. Diệp Xu "Oái" một tiếng, lập tức che miệng lại, nhỏ giọng nói buổi tối chỉ có thể uống cháo, không thể ăn bánh bao.
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Tống Thanh Từ ánh mắt trở nên nghiêm túc, bảo Diệp Xu đem tay của mình buông ra cho hắn xem.
Diệp Xu lùi lại, tránh Tống Thanh Từ.
"Lần sau cẩn thận một chút, để ta xem xem." Tống Thanh Từ lại trấn định, vươn tay kéo Diệp Xu.
Diệp Xu chống lại hắn, hai bên bắt đầu đối đầu với nhau.
Ánh nến chiếu vào thân hình cao gầy của Tống Thanh Từ, lông mày rõ ràng, cách hắn lặng lẽ nhìn chằm chằm Diệp Xu giống như một bức tranh thủy mặc vẽ bằng bút lông tự do ảo diệu, sự quyến rũ của hắn còn sâu hơn cả dung mạo mảnh mai kia.
Diệp Xu chớp mắt, ép mình bình tĩnh lại và âm thầm cảnh báo bản thân không được bối rối trước vẻ đẹp trước mắt. Nàng chỉ yên lặng nhìn Tống Thanh Từ, vẫn không lên tiếng, để sự im lặng làm nổi bật "nỗi bất bình" của bản thân, cho chàng bắt nạt ta!
"Xin lỗi như vậy không tốt, phải thể hiện thành ý của mình." Một lúc lâu sau, Diệp Xu che miệng mới phát ra thanh âm nghẹn ngào.
Trước khi Diệp Xu không để ý, trong mắt Tống Thanh Từ lộ ra vẻ đùa giỡn, sau đó nghiêm túc nhìn Diệp Xu: "Nói cho ta biết, ta nên bày tỏ lời xin lỗi như thế nào thì thích hợp hơn."
"Cho ta mượn chút tiền, một vạn lượng?" Diệp Xu thăm dò hỏi.
Tống Thanh Từ: "Không có."
Diệp Xu ngạc nhiên nhìn Tống Thanh Từ, nàng không ngờ lại bị từ chối. Đường đường là cung chủ của Thăng Dương Cung hùng vĩ chắc chắn sẽ không thể có chuyện chỉ một vạn lượng cũng không có. Tất cả trang sức hắn tặng cho nàng đều rất đắt tiền, giá thị trường hơn vạn lạng.
"Chỉ có mười vạn lượng, muốn mượn không?" Tống Thanh Từ hỏi.