Ai nói cho nàng biết vì sao nàng lại đụng phải đại ma đầu ở đây chứ.
Mà vừa rồi…hình như nàng làm phiền đại ma đầu nghỉ ngơi.
Vì để tìm được đường sống trong quy tắc tàn khốc ‘ai từng thấy đại ma đầu đều phải chết’, đầu óc Diệp Xu suy nghĩ rất nhanh, cô bắt đầu thắp sáng kỹ năng ‘thực ra tôi không biết ngài là ai’. Diệp Xu còn vô cùng cẩn thận suy nghĩ đến vấn đề từ ngữ, chú ý mô phỏng theo câu đối thoại trong sách tiến hành nói chuyện với đối phương.
“Tiểu nữ vừa rồi gặp chút phiền phức, mạo muội chiếm dụng nơi đây để trốn tránh, đã làm phiền công tử nghỉ ngơi, thực sự rất xin lỗi.”
Diệp Xu nói xong thì ngượng ngùng quay đầu cười, cố ý nhìn xuống đất để đại ma đầu tưởng rằng nàng thực sự không chú ý đến hoa mai vàng trên người hắn.
“Không sao, không biết phiền phức của cô nương đã được giải quyết chưa?”
Giọng nói dịu dàng và dễ nghe ngoài dự liệu, hoàn toàn không lạnh lẽo giống như trong tưởng tượng của Diệp Xu, so với cái tên hộ pháp Thạch Thiên Cơ hung ác của Thăng Dương cung thì thái độ của vị này có thể được xưng là ‘nam tử ấm áp’.
Nhưng mà đây chỉ là bề ngoài.
Thăng Dương cung mới chỉ phái ra một Thạch Thiên Cơ đã có thể làm giang hồ nổi lên gió tanh mưa máu, càng huống hồ là vị thủ lĩnh có thể khiến Thạch Thiên Cơ cam tâm thần phục, là chủ nhân của vô số truyền thuyết đáng sợ trong Võ Lâm. Đối phương càng dịu dàng Diệp Xu càng đề cao cảnh giác, sợ là sợ sự bình yên trước giông bão.
“Ha ha ha, phiền phức nhỏ, có một nam tử dở hơi theo đuôi ta, nhờ phúc của công tử đã đuổi được hắn đi. Công tử cũng là hương khách đến tự cầu phúc sao?” Diệp Xu cố ý nói chuyện với hắn bằng những lời bình thường muốn làm thân, hi vọng hắn không nổi lên sát ý.
“Phải.”
“Vậy ta chúc những chuyện công tử cầu mong sẽ được như ý nguyện, vậy ta không làm phiền công tử nghỉ ngơi nữa.”
Diệp Xu hơi cong người hành lễ rồi quay người đi ra ngoài.
Ông trời phù hộ, tuyệt đối đừng để hắn gọi nàng lại.
“Nếu cô nương không mệt thì cùng tại hạ ra ngoài đi dạo được không?” Phía sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói, cuối giọng nói lại còn mang chút bất lực, nghe có vẻ hắn rất cô đơn, bơ vơ, yếu đuối, đáng thương.
Ngài cũng thật biết giả vờ.
Diệp Xu vô cùng muốn dứt khoát từ chối hắn, nhưng lúc nụ cười gượng của nàng đối diện với đôi mắt u tối nhìn thấu tất cả của đại ma đầu, nàng lập tức sửa lời.
“Được, vô cùng vinh hạnh, cứ coi như ta tạ lỗi với công tử.”
Diệp Xu cười ngọt ngào với đại ma đầu, mắt cong thành hình trăng non.
Không sai, nàng chịu thua rồi.
Nàng sợ sau khi từ chối, đại ma đầu sẽ trực tiếp bẻ cổ nàng, cho nàng đi gặp diêm vương.
Nàng đã đủ xui xẻo, xuyên sách vừa mở mắt liên tiếp gặp phải hai cao thủ võ công cao cường, đặc biệt là vị trước mắt, truyền thuyết Võ Lâm, đệ nhất thiên hạ, có quá khứ năm mười ba tuổi một mình giết hết cả nhà Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm, sự tồn tại thần kỳ như Bug.
Bảo nàng lấy cái gì ra mà đấu, đương nhiên là thành thật cúi đầu với đại lão.
“Tại hạ đi đổi y phục, cô nương đợi chút.”
“Được, không gấp.”
Đại ma đầu nói xong liền quay người về phòng.
Một mình Diệp Xu đứng trong viện suy nghĩ lan man, đại ma đầu hẹn nàng đi dạo, chắc chắn không phải đơn giản chỉ là đi dạo.
Coi trọng nàng là chuyện không thể nào, tướng mạo của nguyên chủ được miêu tả trong sách là ‘dung nhan đáng yêu, chỉ có mấy phần tư sắc’, căn bản không được tính là khuynh quốc khuynh thành, càng không thể nào khiến một đại ma đầu có kiến thức sâu rộng lập tức động lòng.