Mà nhìn dáng vẻ thanh tâm quả dục của đại ma đầu, nữ tử có xinh đẹp hơn nữa có lẽ hắn cũng không vừa ý.
Trong sách có rất nhiều nhân vật viết ít, một nữ pháo hôi phái phản diện như nàng chỉ sống được mười chương, mà đại ma đầu chỉ xuất hiện trong lời nói của người khác, rất nhiều nội dung không viết rõ, xem ra nàng chỉ có thể tự dựa vào lĩnh ngộ của bản thân thôi.
Nàng rất muốn chạy, mấy lần Diệp Xu không nhịn được nhìn về phía cửa sân viện.
Sau khi chờ đợi thời gian nửa nén hương dài dằng dặc, đại ma đầu rốt cuộc đổi một bộ thanh bào đơn giản gọn gàng đi ra.
Diệp Xu lấy dũng cảm liếc hắn một cái, môi mỏng mắt phượng, dung nhan anh tuấn, thân hình hơi gầy gò, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, trông vừa dịu dàng lại đẹp trai. Nếu như không phải nàng đã biết trước thân phận của hắn, cẩn thận quan sát được sự lạnh lùng hung ác nơi khoé mắt khó mà che giấu được của hắn, Diệp Xu sẽ thực sự tưởng rằng hắn là thư sinh cao ráo tay trói gà không chặt.
Nếu người bình thường gặp hắn sợ sẽ rất khó liên hệ giữa hắn và một đại ma đầu ác độc như sói.
Diệp Xu còn chú ý đến trên cổ bộ y phục hắn thay ra không có hoa mai vàng, chỉ dựa vào đó thôi nàng đoán mình có vẻ đã qua được cửa. Nhưng đại ma đầu đột nhiên nói muốn đi dạo với nàng, nàng vẫn nên cảnh giác thì hơn.
“Đi thôi.” Lúc đại ma đầu lướt ngang qua người Diệp Xu đột nhiên cất tiếng.
Diệp Xu thẳng lưng thấp thỏm bước theo hắn, đi sau lưng đại ma đầu, hai người một trước một sau đi ra núi phía sau Pháp Hoa tự.
Chỗ cao ở núi phía sau có một cái lương đình, bên cạnh vách đá, là nơi tốt để thưởng thức ánh trăng và hóng mát. Phía dưới vách đá là một mảnh rừng trúc, gió vừa thổi, cây trúc được tắm trong ánh trăng lắc lư lay động, tạo thành một con sóng xanh mướt có cả tiếng động. Tiếng xào xạc do gió thổi lá trúc trong đêm khuya vắng lặng tạo thành một ca khúc động lòng người.
“Thật đẹp.” Diệp Xu giả vờ dáng vẻ bị cảnh sắc trước mắt thu hút, xông vào lương đình trước nhanh chóng quanh sát xung quanh xem có con đường đáng tin nào để trốn chạy hay không.
Đại ma đầu chầm chậm bước theo sau đi đến.
Diệp Xu chú ý đến sau khi hắn dừng chân liền ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn trên trời.
“Trăng cũng rất đẹp.” Diệp Xu vội nói.
“Mặc dù trăng tròn rất đẹp nhưng không được lâu.”
Giọng nói không có độ ấm.
Ngụ ý của lời này không hề tốt, nếu như trăng tròn chỉ nàng vậy không được lâu chính là chỉ hắn muốn giết nàng.
“Nhưng đến ngày mười lăm tháng sau, trăng lại tròn, vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn vậy, ta cảm thấy, trăng tròn thường xuất hiện, thời gian rất dài, trường tồn vĩnh viễn.”
Diệp Xu nói xong giả vờ vô ý bước đến phía đông vách núi, vừa rồi nàng chú ý đến phía dưới có một cây thông mọc lệch giữa sườn vách đá. Chốc nữa nếu như đại ma đầu thực sự nổi lên ý muốn giết nàng, nàng chắc chắn đánh không lại, vậy thì dứt khoát bảo tồn thực lực nhảy xuống, mượn khinh công không quá điêu luyện mình vừa nắm được, lợi dụng cây thông giữa vách đá, có lẽ có một nửa cơ hội còn sống sót.
“Ngôn từ của cô nương thật sâu sắc.” Đại ma đầu nhàn nhạt tán thưởng, sau đó là mấy tiếng cười khẽ không nghe rõ.
Thái độ vẫn dịu dàng như vậy, không hề thể hiện chút hung ác hay tàn nhẫn nào, nhưng Diệp Xu cứ cảm thấy nguy hiểm rất lớn đang lại gần.