Nếu như hôm nay có thể thành công thoát khỏi, nàng nhất định phải định nghĩa lại từ ‘dịu dàng’, hàm nghĩa chính là: Cứ khiến người ta tâm trạng hoảng loạn, sống lưng lạnh toát, khắp người bao phủ một sự sợ hãi như đi trên băng mỏng.
Lúc dây thần kinh của Diệp Xu căng đến cực hạn thì đột nhiên nghe thấy tiếng ‘rột rột rột’ vang lên. Ban đầu Diệp Xu tưởng rằng bụng mình kêu, sau đó phát hiện không phải, tiếng đó vậy mà lại truyền đến từ chỗ đại ma đầu.
Diệp Xu: “...”
Lần này nàng chết chắc.
Người cấp bậc như đại ma đầu chắc chắn sẽ chú ý hình tượng, lúc nào cũng giả vờ để duy trì uy nghiêm, bây giờ nàng biết chuyện xấu là bụng đại ma đầu kêu, đối phương chắc chắn chỉ hận không thể trực tiếp giết người diệt khẩu. Việc này cũng giống như việc con gái không nhịn được đánh rắm nơi công cộng, vào giây phút đó, cô gái chỉ hi vọng tất cả người biết chuyện có mặt đều lập tức chết hết chưa từng tồn tại.
Khóc đây, xem ra nàng thực sự phải nhảy vực.
Nàng chết đi không biết có thể xuyên trở về không.
Diệp Xu đối mặt với cái chết lá gan lớn hơn nhiều, nàng quay đầu nhìn thẳng vào đại ma đầu, chỉ cần hắn có hành động gì nàng lập tức nhảy xuống dưới.
Đại ma đầu vẫn đứng nguyên tại chỗ không có ý di chuyển.
Đột nhiên một trận gió to thổi đến, cẩm bào trên người đại ma đa đầu bị thổi dán sát vào người, lộ ra thân hình đơn bạc của hắn.
Như này cũng quá gầy đi.
Vóc dáng hắn cao nên khung xương lớn, vậy mà thân hình có thể gầy đến mức này, đủ chứng tỏ trên người hắn chẳng có tý thịt nào, gần như là da bọc xương.
Với loại thân hình này cùng với tình huống vừa rồi bụng hắn reo, Diệp Xu đột nhiên ý thức được gì đó.
“Công tử đi theo ta.”
Diệp Xu coi như liều một phen, nàng kéo tay đại ma đầu đi về phía phòng bếp của Pháp Hoa tự, thực ra nàng không hề biết phòng bếp ở đâu, nhưng nhìn chỗ duy nhất có ống khói đang bốc khói, chắc chắn là chỗ đó, đi về đằng đó quả nhiên không sai.
Bây giờ đã qua thời gian dùng cơm, trong phòng bếp không còn mấy ai, chỉ có hai hòa thượng trẻ tuổi, hai người nhìn thấy người phía sau Diệp Xu sợ đến mức đánh rơi chậu gỗ trong tay.
“Hai sư phụ đừng sợ, chúng ta đói bụng nên đến tìm chút gạo nấu cháo.” Diệp Xu lễ phép nói.
“Ở, ở bên đó, thí chủ cứ thoải mái.” Hai hòa thượng nói xong thì hoang mang chạy đi.
Sợ nàng đến vậy à.
Diệp Xu ngượng ngùng sờ mũi, nàng quay đầu phát hiện đại ma đầu đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng.
“Chỉ là…bọn họ nhát gan thật.” Diệp Xu gượng gạo nói.
Diệp Xu không biết đại ma đầu rốt cuộc nghĩ gì, dù sao hắn cũng gật đầu.
“Vừa hay bụng ta cũng đói, chúng ta cùng nấu cháo ăn đi.” Diệp Xu giả vờ xấu hổ xoa xoa bụng mình cười với đại ma đầu, muốn hắn biết rằng nàng cũng giống hắn, đói bụng thực ra không có gì mất mặt.
Đại ma đầu yên lặng nhìn Diệp Xu rồi gật đầu.
Diệp Xu lập tức xắn tay áo bắt đầu tìm khắp phòng bếp, gạo trong hũ chắc là vừa xay không lâu, có mùi thơm của gạo tươi mới. Diệp Xu múc một bát ra, dùng cối đá giã nát, không thể không nói, thể lực của người có nội lực không phải tầm thường. Bình thường nàng làm thì cần nửa tiếng đồng hồ mới có thể giã nát số gạo này, bây giờ hai ba cái đã giải quyết được.
Gạo đã được giã nát ra mùi càng thơm hơn.