Trong số những người hành hương sống ở Pháp Hoa tự, ngoại trừ Thạch hộ pháp, đơn giản chính là Diệp bảo chủ rồi. Chứng cứ vô cùng xác thực, Diệp bảo chủ còn gì để giải thích?”
Diệp Xu không ngờ rằng tình tiết “bị vu oan là hung thủ” lại bướm bay đến trên người nàng. Điều này có gì tốt, ngoại trừ bản thân hung thủ, nàng là người duy nhất có mặt ở đây biết ai là hung thủ thực sự giết chết Giáo chủ Hồng Liên giáo. Vốn dĩ nàng không muốn quan tâm đến ân oán giang hồ của bọn họ, nhưng có người không quen nhìn nàng nhàn rỗi, vậy thì cũng không thể trách nàng nhẫn tâm.
Diệp Xu cười lạnh, chắp tay sau lưng, thong thả bước đi, nhìn nhóm người đang công khai lên án nàng: "Các người có nhiều con mắt như vậy để kiểm tra thi thể của Vu Hồng Liên, kết quả tra ra hung thủ mà ta không ngờ tới là ta, cả đám các ngươi đều là kẻ mù mà.”
Mọi người nghe Diệp Xu lớn lối nói như vậy, lập tức không hài lòng, ầm ĩ mắng nàng ghê tởm, giết người rồi mà không những không dám thừa nhận mà còn có mặt mũi chửi người khác. Mọi người cùng nhau ồn ào, hùa theo lời nói trước đó của Trương Tùng, ủng hộ giao nộp yêu nữ này cho Hồng Liên giáo xử tử.
“Các vị, nếu như ta chứng minh được bản thân trong sạch, vậy món nợ hiện tại các ngươi vu khống hãm hại ta thì tính như thế nào hửm?” Diệp Xu đột nhiên cao giọng kêu lên, khiến cho cục diện lập tức yên tĩnh trở lại.
Mọi người nhìn nhau cười ha ha.
“Yêu nữ, lúc này rồi mà còn tính giở trò hả?”
“Chết đến nơi rồi còn muốn giả vờ à?”
“Nếu như chúng ta vu khống hãm hại ngươi, chúng ta sẽ bồi tội.” Mộ Dung Dật dẫn dầu hứa hẹn.
Trương Tùng lập tức hếch cằm lên, cười lạnh một tiếng hùa theo: “Đúng vậy, nếu ngươi có thể thuyết phục chúng ta rõ ràng, chứng minh ngươi thực sự vô tội. Tất cả chúng ra sẽ quỳ xuống dập đầu xin lỗi ngươi, thế nào?”
Mọi người cùng nhau đi đến hiện trường nơi Giáo chủ Hồng Liên giáo bỏ mình.
Gian phòng xảy ra vụ án sớm đã bị người của Hồng Liên giáo canh gác cẩn mật, thủ vệ thấy đám người Mộ Dung Dật lại đến đây thì có chút bực mình. Giáo chủ vừa mới cưỡi hạc về Tây thiên, bọn họ không muốn những người này đến quấy rầy nhiều lần.
“Không phải vừa rồi các ngươi đã xem qua một lần rồi ư, sao lại tới nữa?” Thủ vệ tức giận đuổi đám người Mộ Dung Dật mau cút đi. Mặc dù giáo chủ của bọn họ đã chết, nhưng đó cũng không phải là chuyện mà A Miêu, A Cẩu muốn xem thì có thể xem được.
“Ngươi tưởng chúng ta muốn nhìn sao, nếu không phải các ngươi ép chúng ta tìm hung thủ, ai yêu thích đến chỗ này chứ!” Một nữ đệ tử của phái Nga Mi tức tối bất mãn mà lên tiếng oán giận.
Thủ vệ lập tức trợn mắt, vung đao muốn đánh người.
Mộ Dung Dật vội vàng đứng ra hòa giải: “Vị huynh đệ này, chúng ta đã tìm được người khả nghi, bây giờ muốn vào trong điều tra lại lần nữa để xác định người này chính là hung thủ, mong rằng huynh hãy châm chước một chút.”
Một Dung Dật nói xong lời này thì quay đầu lại, còn cố tình nhìn thoáng qua Diệp Xu.
Thủ vệ nhìn theo về phía Diệp Xu, lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Sau khi thủ vệ cho mấy người bọn họ vào trong thì phái người đi thông báo cho Sở Nguyệt, nói cho nàng ta rằng có thể đã tìm được hung thủ rồi, chính là Diệp yêu nữ của Lăng Vân Bảo.