Sau khi Diệp Xu đi theo mọi người vào phòng ngủ, nàng vừa liếc mắt đã nhìn thấy Giáo chủ Hồng Liên giáo là Vu Hồng Liên chết trên giường. Một nữ nhân khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ áo lót màu đỏ, đầu tóc rối bời, môi tím đen, rõ ràng là bị trúng độc mà chết.
Diệp Xu lập tức rời mắt đi, giả vờ quan sát hoàn cảnh trong phòng trước, nhìn cái gì cũng bày ra dáng vẻ vô cùng cẩn thận. Sau đó, nàng mới lao về phía thi thể, nhìn thoáng qua vị trí bị thương ở trên ngực của thi thể, nàng sợ hãi nheo mắt lại, vươn tay gạt quần áo ra rồi xé toạc cổ áo.
Trương Tùng thấy thế thì lập tức quay đầu đi để tránh hiềm nghi, ngoài miệng thì nổi giận mắng: “Họ Diệp kia, đến cùng ngươi muốn làm gì hả? Người cũng đã chết rồi, vậy mà ngươi lại làm nhục thi thể, nếu bị người của Hồng Liên giáo biết, ngươi―”
“Diệp Xu, ngươi tự tìm cái chết!” Sở Nguyệt nhanh chóng chạy ào vào cửa, lập tức giơ roi bên hông lên, muốn xông lên quyết một trận tử chiến với Diệp Xu trước.
“Đây là vết thương sau khi chết, miệng vết thương gọn gàng, ít chảy máu, xung quanh cũng chẳng có chút sưng đỏ nào.” Diệp Xu quay đầu lại một cách ung dung bình tĩnh, nhã nhặn đối mặt với Sở Nguyệt bại hoại: “Giáo chủ Hồng Liên giáo cũng không phải là bị phi tiêu Lưu tinh giết chết, chiếc phi tiêu Lưu tinh kia rơi ở gần chỗ của ta chỉ là do người khác hãm hại.”
Thực ra, những lời này vốn nên là lời thoại của Mộ Dung Dật.
Cốt truyện ban đầu phải là đại sư tỷ Mạc Vũ Trúc của phái Nga Mi bị vu oan là hung thủ, Mộ Dung Dật cũng không tin là Mạc Vũ Trúc gây ra. Trong quá trình điều tra tiếp theo, hắn ta đã phát hiện ra sơ hở trên thi thể, sau đó nói lời này cho mọi người biết. Không biết làm sao bây giờ lại đổi thành nàng bị hàm oan, không ai cho rằng nàng đáng thương vô tội nên Diệp Xu cũng chỉ có thể tự cứu mình.
Có lẽ đây đúng là mục đích của hung thủ, nàng có tiếng xấu bên ngoài, bị mọi người ghét bỏ, vu oan nàng là kẻ giết người chắc chắn sẽ dễ dàng khiến mọi người tin tưởng hơn việc vu oan cho Mạc Vũ Trúc.
Sau khi Sở Nguyệt nghe vậy thì thôi vung roi, nhưng nàng ta vẫn có chút quá hiểu rõ lời nói của Diệp Xu, nên hỏi lại lời nói này của nàng có thể có chứng cứ nào không.
Diệp Xu im lặng một lát, thấy tất cả mọi người đều đang lặng lẽ quan sát nàng, không chịu thốt ra một tiếng phụ họa cho suy luận chính xác của nàng. Diệp Xu bất đắc dĩ tức đến bật cười, nhíu mày nói với Sở Nguyệt: “Chuyện này còn không đơn giản sao, ngươi chọn một người từ trong bọn họ ra thử một lần thì biết thôi. Lúc còn sống chém một đao, sau khi chết thì chém thêm một đao nữa, so sánh thì ra sự thật thôi.”
Sở Nguyệt một lòng một dạ muốn tìm được hung thủ sát hại Giáo chủ nên lúc này nàng ta đã thật sự nghe lời của Diệp Xu, nhìn về phía đám người Mộ Dung Dật bên kia, định chọn ra một người không vừa mắt để ra tay.
Mọi người bị nhìn đến run sợ trong lòng, bọn họ đều mắng Diệp Xu nham hiểm độc ác.
Diệp Xu đã bị mắng thành thói quen từ lâu, tất nhiên sẽ không nghe lọt tai những lời mắng chửi này mà bình tĩnh như thường.
Mộ Dung Dật thân là nam chính thì đương nhiên sẽ sốt ruột, hắn ta lập tức đi qua nhìn miệng vết thương, sau đó oán hận liếc nhìn Diệp Xu rồi mới giải thích cho Sở Nguyệt.
“Trước kia ta từng làm sai dịch trong nha môn, đã từng nhìn thấy Ngỗ tác nghiệm thi, quả thật giống như lời của nàng ta. Miệng vết thương tạo thành sau khi chết trên thi thể hoàn toàn khác với lúc còn sống, giống như người còn sống bị tát một cái thì mặt sẽ sưng đỏ, nhưng người chết thì không.”
Mộ Dung Dật tiếp tục nói cho Sở Nguyệt, nếu nàng ta không tin lời hắn ta nói thì có thể xuống núi tìm một Ngỗ tác đến chứng thực, dù sao cũng không cần bởi vậy mà giết hại một mạng người.