Nhìn vào mặt trời có nghĩa là lão ta đang chờ đợi thời gian.
Diệp Xu nhận ra điều gì đó, lập tức cảnh cáo bọn họ: “Đừng xúc động!”
Nhưng mà lời nói của nàng không ngăn cản được đệ tử phái Hoa Sơn bị chọc giận, bọn họ mặt đỏ tai hồng tràn ngập phẫn nộ, thề muốn xông về phía trước, hận không thể lập tức xé xác Diệp Hổ thành mảnh nhỏ.
Tống Thanh Từ đưa tay ôm Diệp Xu vào trong lòng, nhưng mặt vẩn không chút thay đổi, như thế hắn không hề có cảm giác với tất cả những chuyện xảy ra trước mắt.
“Ai u!”
“A...”
“Đau quá!”
Các đệ tử phái Hoa Sơn ném kiếm, ôm bụng kêu đau, nằm lăn lộn trên mặt đất.
Lục Chí Viễn và Lục Mặc, Lục Sơ Linh cũng cảm thấy bụng không thoải mái, ba người dìu lẫn nhau, trừng mắt nhìn Diệp Hổ, hiểu được đây nhất định là do lão ta đang giở trò.
Sau đó Đường Vũ và Bạch Tú Tú từ trong rừng chạy tới.
Sau khi mọi người nhận ra Đường Vũ, thì lúc này bọn họ mới biết rằng nguyên nhân bọn họ bị đau bụng nhất định là do trúng độc của Đường Môn.
Lâm Phong và mọi người của Vạn Hoa sơn trang thấy thế thì bắt mạch với nhau.
Hầu hết đệ tử của Vạn Hoa sơn trang không chẩn ra bất cứ điều gì.
Chỉ có Công Tôn Chỉ cảm nhận được mạch của và mấy người còn lại, nói với Lâm Phong: “Mạch tượng không ổn, lúc nổi lúc chìm. Nhưng tình huống không rõ lắm, không biết là trúng độc gì.”
Vừa rồi Lâm Phong đã bắt mạch cho mình, trong lòng ông ấy hiểu rõ. Ông ấy vội vàng đi bắt mạch cho hai đệ tử phái Hoa Sơn đang lăn lộn trên mặt đất, sau đó cũng bắt mạch cho Lục Chí Viễn. Sau đó lập tức xác định, bọn họ đều trúng một loại kỳ độc của Đường Môn - Hàm Tiếu Cửu Tuyền.
Những người bị trúng độc này, nếu bình tĩnh hòa nhã, luôn sung sướng, vui vẻ, thì độc phát tác tương đối chậm, có thể phải sống qua một năm rưỡi thì độc mới phát tác đến chết. Nhưng nếu người bị nhiễm độc quá tức giận về mặt cảm xúc, thì độc sẽ phát tác rất nhanh, lúc đầu sẽ đau bụng, sau đó cơn đau sẽ từ từ lan lên đầu và chân tay, cuối cùng thất khiếu chảy máu và chết.
Lâm Phong lập tức cảnh cáo mọi người phải giữ bình tĩnh để độc phát tác chậm lại. Sau đó Lâm Phong bắt mạch cho đám người Diệp Xu, Tống Thanh Từ, phát hiện mấy người bọn họ không bị trúng độc.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Công Tôn Chỉ ngờ vực.
“Độc vào từ miệng, mấy người bọn họ tự nấu cơm.” Lâm Phong cân nhắc nói.
Thật ra không chỉ có vậy, còn là vì ám vệ bên cạnh Tống Thanh Từ canh giữ chỗ ở của bọn họ rất nghiêm mật, cho nên mật thám không thể xuống tay được.
Sau khi các đệ tử phái Hoa Sơn khống chế cảm xúc, thì triệu chứng đau bụng có chút giảm bớt, và độc đã mất đi khả năng tấn công.
“Chẳng lẽ nhóm bọn họ đã đoán được sẽ có người hạ độc từ lâu, cho nên mới tự mình nấu cơm?” Trong đệ tử phái Hoa Sơn có người nghi ngờ Diệp Xu, đưa ra dị nghị: “Nàng ta chính là nữ nhi của Diệp Hổ! Không chừng nội gián hạ độc chính là nàng ta!”
Lời này vừa nói ra, những người còn lại nhìn Diệp Xu với ánh mắt thù địch. Trong đó còn có người trách cứ Lâm Phong, vậy mà lại dẫn sói vào nhà, bí mật thu lưu yêu nữ không nói cho mọi người biết.
Diệp Hổ nghe xong những lời này không khỏi cười nhạo, nghiêng đầu nhìn Diệp Xu: “Nhìn xem, đây là người vừa rồi ngươi muốn giúp đỡ, hối hận rồi sao? Ngay cả trúng độc cũng không ngăn được cái miệng thối chỉ biết trách người khác của bọn họ. Quả nhiên sư phụ như nào thì dạy ra đồ đệ thế ấy, không làm người ta ngạc nhiên một chút nào.”
“Chuyện này các ngươi không cần nhúng tay vào, ta sẽ không làm gì với các ngươi. Ngược lại ta còn muốn tác thành cho các ngươi, ai bảo ngươi là nữ nhi bảo bối ta cưng chiều từ nhỏ đến lớn.” Diệp Hổ đi đến bên cạnh Diệp Xu, thấp giọng nói xong, sau đó nhìn lướt qua Tống Thanh Từ rồi mới xoay người rời đi.