Thí Ảnh cầm kiếm đi giết mấy tên đệ tử Hoa Sơn vừa rồi nói năng lộn xộn.
“Đừng...” Lục Mặc muốn ngăn cản, nhưng đột nhiên bụng lại đau dữ dội đứng không vững. Lục Sơ Linh cũng sốt ruột theo, nàng ta cũng bắt đầu đau bụng và ngã ngồi trên mặt đất cùng với Lục Mặc.
Lục Chí Viễn vội vàng ngồi xổm xuống đỡ bọn họ, khuyên bọn họ không nên dao động cảm xúc, không được tức giận.
“Đúng vậy, các ngươi nên nghe lời phụ thân của các ngươi.” Diệp Hổ không khỏi châm chọc. “Các ngươi xem người phụ thân tốt của các ngươi đi, nhìn thấy đệ tử của mình đã chết, mà ông ta cũng không vội, cũng không tức giận một chút nào, hai người các ngươi làm con thật sự nên học hỏi từ ông ta.
Sau khi Thí Ảnh dùng thân thủ lưu loát giết chết ba người, thì xách kiếm đi vào trong, tiếp tục giết.
“Dừng lại!”
Giọng nữ trong trẻo lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Xu.
Diệp Xu chưa nói gì thì Diệp Hổ đã cười rộ lên trước.
“Nữ nhi ngoan nói rất đúng, giết những đệ tử không quan trọng này sẽ không làm gì được Lục minh chủ.” Ánh mắt Diệp Hổ lạnh như băng bắn về phía Lục Mặc và Lục Sơ Linh.
Thí Ảnh lập tức hiểu ý, xách đao đi về phía hai người. Lục Mặc vội vàng bảo vệ Lục Sơ Linh, Lục Chí Viễn thì thân thủ che chở hai huynh muội bọn họ.
“Bọn họ đều vô tội, ngươi ngươi thật sự hận là ta, có hận thù gì thì cứ nhắm vào ta, ngươi cứ giết ta đi!”
“Cha, con không sợ.” Lục Sơ Linh trừng mắt nhìn Diệp Hổ: “Sớm muộn gì cũng chết, cho dù hiện tại lão ta giết chúng ta thì sao, ánh mắt của người trong thiên hạ sáng như tuyết, dù sao cuối cùng tà không thể thắng chính! Một số người chắc chắn sẽ gặp ác giả ác báo!”
Diệp Hổ cười ha ha: “Lục Chí Viễn, nữ nhi của ngươi chính phái hơn ngươi nhiều, nhìn còn có vài phần khiến người ta thích. Không giống như nư nhi bất hiếu của ta, chỉ biết tức giận với ta.”
Diệp Hổ nói đến đây thì dừng lại một chút, cố ý quay đầu lại nhìn Diệp Xu một cái.
Diệp Xu nắm chặt kiếm trong tay, sau đó lại bị Tống Thanh Từ nắm lấy tay. Nàng hiểu Tống Thanh Từ có ý không để nàng hành động thiếu suy nghĩ, cho nên nàng tạm thời ngoan ngoãn ở bên cạnh Tống Thanh Từ.
Diệp Hổ quan sát thấy thái độ của Tống Thanh Từ, rất tốt, mọi chuyện đều phát triển thuận lợi như những gì lão ta đoán.
Diệp Hổ thu hồi ánh mắt, tiếp tục cười nói với Lục Trí Viễn: “Thấy ngươi có một nữ nhi khiến người ta thích như vậy, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi nói rõ chân tướng năm đó với mọi người, thì ta sẽ tha cho nữ nhi ngươi không chết!”
Diệp Hổ cảnh cáo ông ta, chỉ cần nói sai hoặc lỡ lời thì sẽ chọc một lỗ máu trên mặt hai đứa con của ông ta.
“Năm đó là ta ép Liễu Yên Yên gả cho ta, nàng không chịu, cho nên ta đã mời các trưởng lão phái Hoa Sơn đến thuyết phục nàng và người nhà của nàng, ép nàng.”
“Còn gì nữa?” Diệp Hổ đột nhiên hô lên, nhìn Diệp Hổ dường như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta vậy.
“Nàng vẫn không chịu, cho nên ta đã nhân cơ hội lúc xuống núi làm việc cùng nàng, mượn danh nghĩa ở thanh lâu để chuốc rượu nàng, sau đó làm chuyện phu thê với nàng. Sau đó nàng rất đau lòng, ta nhân cơ hội thề với nàng là ta nhất định sẽ chăm sóc nàng ta cả đời, nàng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý gả cho ta...”
Những người có mặt ở đây nghe được những lời này đều rất khiếp sợ, điều này hoàn toàn không giống với những gì Lý Lập Minh giải thích trước đó.
Trong câu chuyện của Lý Lập Minh, Lục Chí Viễn chỉ là nạn nhân vô tội bị lừa. Nhưng những gì mà Lục Chí Viễn vừa nói. Ông ta rõ ràng là người có thủ đoạn bỉ ổ lòng dạ thâm độc hại người. Hơn nữa rất hiển nhiên, từ phản ứng xấu hổ chán nản của phi tần vườn không nhà trống có thể biết được, câu chuyện sau mới là sự thật.