Sau đó hắn lại truyền tin tức nói cho Mộ Dung Dật biết, Vạn Hoa sơn trang và Lục Sơ Linh gặp nguy hiểm, vì vậy hắn ta tự nhiên sẽ phải nhận vị trí giáo chủ, lựa chọn đến đây cứu viện.
“Vì sao nhất định phải trù tính cho hắn ta trở thành giáo chủ của Hồng Liên giáo?” Diệp Xu hỏi lại.
“Tà phái là gì, chính phái là gì? Không phải do sự phán xét của người ngoài, mà là trong lòng người.”
Diệp Xu hiểu, Tống Thanh Từ muốn Mộ Dung Dật dẫn người của Hồng Liên giáo đi theo chính đạo, không làm ác. Điều này cao minh hơn việc trực tiếp giết họ để giải quyết vấn đề. Ví dụ như lần này, Hồng Liên giáo có tác dụng rất lớn.
Tống Thanh Từ đột nhiên ho khan.
Diệp Xu đột nhiên bừng tỉnh nhận ra điều gì đó, nàng lo lắng nâng mặt Tống Thanh Từ lên, hỏi hắn có chuyện gì không, cơ thể có chỗ nào không thoải mái không.
“Có phải hôm nay đánh một chiêu với Diệp Hổ làm chàng bị thương không? Nội lực của lão ta mạnh như vậy, có phải chàng đã bị thương từ lâu nhưng sợ ta lo lắng nên cố gắng chống đỡ? Cũng trách ta quá sơ ý, sao bây giờ ta mới nghĩ đến chứ, lúc ấy ta nên là người xông lên phía trước!”
Tống Thanh Từ thấy Diệp Xu thật sự lo lắng cho mình thì nghi hoặc hỏi nàng: “Vì sao nàng lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ ở trong mắt nàng, công phu của ta còn không bằng dưỡng phụ của nàng sao?”
“Đương nhiên không phải, công phu của chàng chắc chắn lợi hại hơn Diệp Hổ, ta tin tưởng chàng một trăm lần! Nhưng không phải bây giờ chàng chỉ còn lại một thành nội lực thôi sao, đương nhiên sẽ không bằng lão ta. Rốt cuộc chàng khó chịu ở đâu? Mau nói cho ta biết đi.”
Diệp Xu dưới tình thế cấp bách bắt mạch cho Tống Thanh Từ, sau khi nàng đặt ngón tay ở cổ tay Tống Thanh Từ thì Diệp Xu mới nhớ tới nàng hoàn toàn không biết bắt mạch.
“Ta đã khôi phục lâu rồi, lúc đó là một thành, nhưng bây giờ đã bao lâu rồi.” Tống Thanh Từ cười nói. Hắn rất vui vẻ khi thấy Diệp Xu quan tâm mình như thế.
Diệp Xu vẫn ngờ vực: “Không đúng, hơn hai ba tháng chàng mới khôi phục một thành công lực, tính ra thì chảng phải một năm chàng mới có thể hoàn toàn khôi phục.”
“Không tính như vậy, sau khi khôi phục một thành thì có thể ngồi thiền điều tức, nhanh chóng lưu thông kinh lạc, nội lực còn lại chỉ cần một tháng là có thể khôi phục hòa toàn. Hơn nữa Xu Nhi cho ăn ngon, cho nên mới nhanh khôi phục.” Tống Thanh Từ kiên nhẫn giải thích.
“Vậy chàng vừa ho cái gì?” Diệp Xu chất vấn.
“Nàng ép ta.” Tống Thanh Từ cụp mắt nhìn xuống.
----------
Diệp Xu lập tức nhảy dựng lên, cầm quạt ngọc của Tống Thanh Từ quạt gió cho mặt mình, cũng nhân tiện oán giận Tống Thanh Từ nội lực khôi phục mà không nói cho nàng biết.
“Ta tưởng nàng đã biết từ lâu.”
“Đương nhiên là ta không biết, trong khoảng thời gian này ta đã áy náy rất lâu vì chuyện chàng mất đi nội lực.” Diệp Xu giữ chặt cánh tay Tống Thanh Từ, bảo hắn bồi thường cho mình.
Tống Thanh Từ hôn lên trán Diệp Xu một cái.
“Như thế là xong rồi? Chàng như vậy mà gọi là bồi thường sao, rõ ràng là đang lợi dụng.” Diệp Xu tỏ vẻ phản đối.
“Đương nhiên đây cũng được tính là bồi thường.” Tống Thanh Từ sửa lại cho Diệp Xu: “Thứ đặc biệt như vậy, khắp thiên hạ chỉ có một mình nàng mới có được.”
Câu trả lời này được điểm tối đa, quá biết dỗ dành người khác.
Diệp Xu cười hì hì, vỗ nhẹ vào trán mình bảo Tống Thanh Từ làm thêm mấy cái “đặc biệt” nữa cho nàng.
Tống Thanh Từ hôn Diệp Xu hai cái, hỏi nàng bồi thường như vậy đủ chưa.
“Đủ rồi.” Diệp Xu là một cục cưng biết thỏa mãn, nàng gật gật đầu.
“Ta cũng muốn “đặc biệt.”” Tống Thanh từ học Diệp Xu.
“Không cho!” Diệp Xu đắc ý nhướng mày với Tống Thanh Từ, vẻ mặt khiêu khích: “Chàng cũng đâu có bị ức hiếp cho nên không cần bồi thường “đặc biệt.””
“Nhanh như vậy mà nàng đã quên rồi.”
“Ý chàng là gì?” Diệp Xu không rõ nguyên do.
“Vừa rồi là ai chèn ép ta, hại ta phải chịu đựng?