Đây rõ ràng là ức hiếp.”
Diệp Xu: “...”
Mở quạt ra, quạt, nếu không thì mặt sẽ rất nóng.
“Vậy mỗi ngày ta sẽ nấu cháo đặc biệt cho chàng, như thế đã được coi như bù đắp rồi.”
Tống Thanh Từ không phản bác, chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Xu, vẫn nhìn.
Ánh mắt này khiến Diệp Xu lập tức hiểu được hắn không hài lòng với câu trả lời của nàng.
Không thể nuông chiều nam nhân này, nếu không nàng sẽ luôn bị hắn dắt mũi. Ngay cả nô lệ cũng phải học cách chiến đấu!
Diệp Xu nói với Tống Thanh Từ: “Ta đi ngủ.”
“Ừm.” Tống Thanh Từ cúi đầu yên lặng tiếp tục ăn bánh trôi, thìa nhẹ nhàng gõ vào thành chén, nghe có chút cô đơn. Lại nhìn Tống Thanh Từ, cô đơn chiếc bóng dưới ánh nến chiếu rọi, mặt nghiêng tuấn tú mà cô đơn, làm cho người ta không khỏi sinh ra vài phần chua xót.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Tại sao nàng lại có ảo tưởng như vậy? Hắn chính là siêu cấp đại ma đầu võ lâm, cực kỳ cường đại nào cần có người đồng tình!
Diệp Xu xoay người lại, một lần nữa ngồi bên cạnh Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ nuốt nửa viên bánh trôi còn lại trong thìa, ngước mắt nhìn nàng, trong mắt hiện ra chút ôn nhu, hàm chứa ý cười.
“Sao nàng lại quay về?”
“Kệ ta.” Diệp Xu thuận miệng nói.
Tống Thanh Từ cười, nắm chặt lấy tay Diệp Xu, đẩy chén đến trước mặt Diệp Xu để nàng đút cho mình.
Diệp Xu đưa thìa đựng bánh trôi đến bên miệng Tống Thanh Từ. Tống Thanh Từ lắc đầu, bảo Diệp Xu đổi cách ăn khác, sau đó nhìn môi nàng.
Diệp Xu: “...”
Vậy mà lại muốn nàng dùng miệng đút! Mơ đẹp đến nỗi nước mũi của ngươi cũng sủi bọt!
“Ăn như vậy cũng được, nhưng nếu ăn như vậy chỉ sợ người nào đó lại trách ta hại hắn vất vả chịu đựng.”
Dùng lời hắn đã nói để từ chối yêu cầu hiện tại của hắn, hoàn hảo! Diệp Xu cảm thấy mình thật sự là cực kỳ thông minh, lúc này đại ma đầu khẳng định không có gì để nói.
“Chịu được khổ của khổ, mới thành người ở trên người khác.”
Nếu như không phải Tống Thanh Từ nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ, còn cố ý nhấn mạnh chữ “trên”, thì Diệp Xu hoàn toàn không thể phát hiện ra những lời này của hắn còn có ý khác.
Diệp Xu thực sự muốn quỳ gối với Tống Thanh Từ, tại sao những câu nói trong sáng tốt đẹp khi nói ra từ trong miệng hắn đều có thể bị hắn làm bẩn?
“Ngày 11 tháng 3 năm sau là ngày lạnh thánh tốt.” Tống Thanh Từ nói.
Diệp Xu lại quơ quạt thổi mặt, chợt nghe Tống Thanh Từ nói vậy thì hơi sửng sốt, sau đó mới nhận ra rằng có lẽ hắn đang nói về ngày thành hôn.
“Ngày 11 tháng 3? Nếu tính như vậy thì cũng không còn mấy tháng nữa, thậm chí còn chưa tới nửa năm.”
“Kéo dài đến ngày 23 tháng 4.” Tống Thanh Từ chăm chú nhìn Diệp Xu, biểu đạt “ý kiến bất đồng” của hắn.
“Đúng đúng đúng, muốn kéo dài lâu hơn làm gì chứ.”
Sau khi Diệp Xu đối diện với ánh mắt của Tống Thanh Từ, thì nàng đọc được “ngại sớm nói rõ là nàng không thương ta” từ trong mắt hắn, cho nên nàng lập tức phụ họa với hắn. Dù sao sớm muộn gì cũng gả, thật ra nàng cũng nguyện ý gả sớm, nam nhân này tốt như vậy, sao lại không cần được chứ.
Diệp Xu nghĩ đến của hồi môn, sau đó phát hiện mình thật sự một nghèo hai trắng, hiện tại ngoài người ra thì cái gì cũng không có. Nhưng cho dù có, thì đại ma đầu có lẽ cũng chướng mắt. Cứ chuẩn bị chút đồ thông thường là được, có lẽ hắn sẽ không xoi mói.
(
) 一穷二白: chỉ nền tảng yếu kém; nghèo và lạc hậu.
Nhưng ngoài miệng vẫn phải khách sáo một chút, phải nói một tiếng với đại ma đầu trước.
“Chàng nói xem ta nên chuẩn bị của hồi môn gì?” Diệp Xu chớp chớp mắt, tâm cơ hỏi Tống Thanh Từ.
“Nàng đọc đến đâu là nhớ đên đấy.”
“Hả?” Diệp Xu mơ hồ ngửi được mùi âm mưu.
“Lần trước ta đưa sách cho nàng, nàng đã xem xong chưa?” Tống Thanh Từ hỏi.
Lần trước Tống Thanh Từ chỉ đưa cho nàng một quyển “Xuân Hí Đồ”, đó cũng gọi là sách?
Diệp Xu chưa kịp trả lời thì Tống Thanh Từ đã gật đầu hài lòng nở nụ cười.