Nghe nói Diệp Xu muốn đi, hắn ta lặng lẽ đến đây, nhỏ giọng nói cho Diệp Xu biết bằng hữu của mình ở đâu, chỉ cần nàng cầm tín vật của hắn ta là có thể tùy tiện đi cầu những bằng hữu này của hắn ta, bảo đảm tất cả đều đáng tin cậy và an toàn.
Phong Lễ Hòa đặt danh sách vào trong trong thư, cũng bỏ tín vật cũng vào trong, một tấm mộc bài mặt trên điêu khắc hoa văn thân rắn đầu tỳ hưu, thực sự rất đặc biệt và dễ dàng khiến người ta nhận ra.
Diệp Xu cảm thấy cái này thật sự hữu dụng, chờ ngày nào đó nàng cãi nhau với Tống Thanh Từ, thì đây cũng coi như đại ca nhà mẹ đẻ cho nàng nơi để về.
Phong Lễ Hòa vừa nghe Diệp Xu xưng hắn ta là “đại ca nhà mẹ đẻ” thì cười ha ha, liên tục dặn Diệp Xu nhất định không được để bản thận chịu oan ức, nếu bị ức hiếp, thì nhất định phải đi nhờ vả những bằng hữu của đại ca nhà mẹ đẻ của hắn ta.
Phong Lễ Hòa rời đi không lâu, thì Lục Mặc lại đến nói cảm ơn, cũng dặn dò những lời tương tự. Nếu như sau này Diệp Xu thấy chỗ hắn ta có ích thì cứ việc tìm hắn ta, hắn ta nhất định có chết vạn lần cũng không từ nan. Bởi vì đây đã là lần thứ ba Diệp Xu cứu hắn ta.
Diệp Xu lập tức cảm thấy quan hệ người một nhà của mình rất tốt, lực lượng dự bị hùng hậu. Thế cho nên lúc nàng bưng mì đưa đến trước mặt Tống Thanh Từ, thì tràn đầy sức mạnh, trên mặt còn có chút đắc ý.
Tống Thanh Từ nhìn thấu thấy tâm trạng nàng tốt như vậy nhưng không nói rõ. Sau khi ăn xong, người đi rồi mới gọi ám vệ đến hỏi thăm. Sau khi biết được buổi sáng Phong Lễ Hòa và Lục Mặc dặn dò Diệp Xu ở trong phòng bếp, thì chiếc quạt ngọc mà Tống Thanh Từ cầm trong tay mấy ngày nay lập tức vở thành trăm mảnh.
Lúc này An Như Yên tới, bởi vì nghe nói Tống Thanh Từ rốt cục cũng rời khỏi Vạn Hoa sơn trang, cho nên nàng ta đặc biệt tới hỏi thời gian xuất phát, cho rằng mọi người muốn cùng nhau trở về Thăng Dương cung.
Tống Thanh Từ cầm lấy một cây quạt ngọc mới do Triệu Lăng đưa tới, nghe An Như Yên nhắc tới chuyện Diệp Xu giả mang thai là sai, thì đôi mắt lạnh lùng của hắn liếc về phía nàng ta.
An Như Yên bị ánh mắt của Tống Thanh Từ làm cho hoảng sợ, tức khắc không nói gì nữa, hỏi ngược lại Tống Thanh Từ sao lại nhìn nàng ta như vậy.
“Ngươi không thích nàng ấy.”
An Như Yên hơi sửng sốt, do dự nhìn Tống Thanh Từ, không biết nên đáp lại như thế nào. Bởi vì nàng ta nghe ra được lời này của Tống Thanh Từ không phải là câu nghi vấn, mà là đang trần thuật. Thực tế thì không cần thiết phải nói dối một người thông minh như hắn. Nhưng trực tiếp thừa nhận, chỉ sợ cũng sẽ chọc giận Tống Thanh Từ, dù sao nhìn dáng vẻ của hắn bây giờ là biết, hắn thích Diệp Xu nhiều như thế nào.
“An phu nhân là tôn chủ Tây cung, tiên cung chủ phu nhân, đương nhiên ta phải kính trọng.” Tống Thanh Từ lại nói.
An Như Yên nghe Tống Thanh Từ còn rất hiểu rõ lý lẽ, chưa hồ đồ nói cho Diệp Xu thì rất vui vẻ, cho nên nàng ta không ngại nói với Tống Thanh Từ: “Ta có chút lo lắng với về nhân phẩm của nha đầu này, ta luôn cảm thấy nàng cho dù là vẻ bề ngoài hay là đức hạnh đều rất khó xứng với ngươi. Khi...”
Tống Thanh Từ mặt không có gì khác thường, chỉ nhếch khóe miệng: “Phụ thân nàng là bảo chủ Lăng Vân Bảo.”
An Như Yên lập tức hiểu ra: “Chẳng lẽ ngươi muốn thu Bách Hiểu Đường vào dưới trướng Thăng Dương cung chúng ta sao?”
Tống Thanh Từ cười, từ chối cho ý kiến.
An Như Yên coi như Tống Thanh Từ ngầm thừa nhận, bây giờ nàng ta đã hiểu, thì ra Tống Thanh Từ lựa chọn “cưng chiều” Diệp Xu chẳng qua chỉ để lợi dụng thân phận của Diệp Xu, danh chính ngôn thuận kế thừa Bách Hiểu Đường của Lăng Vân bảo.