Nàng ta vốn còn thấy khó hiểu, cung chủ Thăng Dương cung hầu như đều là võ si, không có hứng thú với nữ nhân, nhưng sao Tống Thanh Từ lại đột nhiên chuyển tính, hóa ra là hắn chỉ đang giả vờ diễn trò. Thanh Từ thật thông minh, vì sự lớn mạnh của Thăng Dương cung mà nghĩ ra chủ ý tốt như vậy.
An Như Yên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng không hiểu cũng trở nên vui sướng hơn rất nhiều.
Chỉ mong Diệp Hổ chết sớm, để nha đầu thối đáng ghét kia sớm rời khỏi người Tống Thanh Từ.
Lúc tiễn An Như Yên ra ngoài, Triệu Lăng nói với An Như Yên: “Diệp Hổ biết Huyền Âm Thần Công, toàn bộ Thăng Dương cung, ngoài cung chủ ra thì cũng chỉ có phu nhân mới có thể phá giải bí kíp này. Thân phận của cung chủ không tiện bại lộ, Diệp Hổ lại quá xảo quyệt, chỉ sợ trong chốc lát không đối phó được lão ta.”
An Như Yên lập tức nói với Triệu Lăng không cần lo lắng, nàng ta sẽ phụ trách diệt trừ Diệp Hổ. Như vậy có thể khiến Tống Thanh Từ sớm ngày đoạt được Bách Hiểu Đường, sau đó có thể đá thậm chí giết chết Diệp Xu vô dụng.
An Như Yên nhiều năm không ra khỏi núi, lần này nàng ta nhất định phải thể hiện thân thủ, tăng thể diện ở trước mặt Tống Thanh Từ, khiến hắn cảm kích nàng ta. Thời gian không chờ đợi ai, An Như Yên không chút do dự khởi hành, dẫn người đuổi theo Diệp Hổ, đuổi tới chân trời góc biển cũng muốn giết lão ta.
Sau khi Triệu Lăng tiễn An Như Yên đi thì hồi bẩm với Tống Thanh Từ: “Không biết giữa An phu nhân và Diệp Hổ ai sẽ thắng.”
“Diệp Hổ.” Tống Thanh Từ không chút do dự nói.
“Công phu của An phu nhân không bằng Diệp Hổ sao ạ?” Triệu Lăng kinh ngạc.
An phu nhân có địa vị rất cao ở Thăng Dương cung, có thể tiếp xúc với tất cả bí tịch của Thiên Dương cung, lại là nhân vật cấp bậc nguyên lão, cho nên công phu của nàng ta rất cao.
Chỉ tiếc nhiều năm sống một mình làm cho tính tình nàng ta có vấn đề, mấy năm nay thái độ của nàng ta đối với cung chủ thật sự là càng ngày càng cố chấp quỷ dị. Nhìn như cưng chiều, nhưng thực ra là đang giám sát, biết rõ cung chủ chán ghét sự giám thị của nàng ta, nhưng vẫn không ngừng phái người đến tìm kiếm cảm giác tồn tại. Hết lần này tới lần khác, Thăng Dương cung có một phép tắc, cung chủ không được bất kính với tiên cung chủ phu nhân, cũng không thể đoạt tính mạng. Nếu không, Triệu Lăng nghi ngờ cung chủ nhà mình đã không nhịn được mà giết An Như Yên tám trăm lần.
“So sánh thì làm được gì, nàng ta lại không có đầu óc.” Tống Thanh Từ thản nhiên nói.
Lần này Triệu Lăng đã hiểu, An phu nhân đấu không lại sự thông minh của Diệp Hổ, lần này đi giải quyết Diệp Hổ, kết cuộc có lẽ chỉ có một đường chết.
Một chiêu mượn đao giết người. Như vậy vừa không phá vỡ phép tắc, lại có thể giải quyết được người, vẹn cả đôi bên.
...
Ngày hôm sau, lúc Diệp Xu và Tống Thanh Từ rời đi, tất cả mọi người đều đến tiễn.
Sở Nguyệt rất không hài lòng: “Ta mới vừa tới thì ngươi đã đi, ngươi sợ ta cướp nam nhân của ngươi à?”
Nàng ta vừa dứt lời, thì thoải mái đi thưởng thức dung mạo của Tống Thanh Từ, thổn thức cảm khái thật tuấn tú.
Mộ Dung Dật sợ tới mức mặt trắng bệch, lập tức kéo Sở Nguyệt, quát nàng ta đừng ăn nói lung tung. Nàng ta không biết người mình đang trêu đùa chính là cung chủ Thăng Dương cung, một khi người ta mất hứng sẽ giết chết nàng ta, hắn ta thật sự không có năng lực cứu nàng ta.
“Xin lỗi, xin lỗi, quản giáo cũng không có tác dụng.” Mộ Dung Dật vội vàng bồi tội Tống Thanh Từ.
Sở Nguyệt chó ăn cứt không sửa được, thành thật được một lúc lại thừa dịp mọi người nói chuyện phiếm, thì chen vào hỏi Diệp Xu, rốt cuộc nàng dùng chiêu thức gì khiến mà nam nhân dễ nhìn như vậy hết lòng với nàng.
“Thuần túy là con người ta quá khiến người ta thích, làm hắn cam nguyện quỳ gối dưới váy lựu của ta.” Diệp Xu tự tin ngẩng đầu lên, để Sở Nguyệt nhìn xem nàng ưu tú cỡ nào.