“Phi!” Sở Nguyệt mắng Diệp Xu không biết xấu hổ, đẩy nàng đi nhanh.
Trong quá trình đẩy, Diệp Xu vung tay áo hai cái, hai quyển sách từ trong tay áo Diệp Xu rớt ra, rơi trên mặt đất.
Mọi người cúi đầu nhìn, hoàn toàn yên tĩnh.
Diệp Xu lập tức nhặt đồ lên, nhảy lên ngựa, ngay cả lời cáo biệt cũng không nói, nhanh chóng cưỡi ngựa chạy như bay.
Mọi người còn có chút chưa thể khôi phục tinh thần.
Tống Thanh Từ vẫn thong dong như trước, chắp tay với mọi người, sau đó xoay người lên ngựa, theo sát Diệp Xu mà đi. Tô Nhược và Tô bà bà thì ngồi xe ngựa đi theo sau.
“Hình như vừa rồi ta nhìn thấy...” Sở Nguyệt quay đầu nhìn đám người Mộ Dung Dật: “Xuân Hí Đồ? Không phải ta nhìn nhầm, đúng không?”
Đám người Lâm Phong, Mộ Dung Dật, Phong Lễ Hòa đồng thời kinh ngạc, gật gật đầu.
“Oa, thật không nhìn ra, nàng dựa vào thứ này để giữ chặt trái tim nam nhân, ta phải học theo mới được.” Sở Nguyệt vui vẻ phấn chấn đi sai thuộc hạ nhanh chóng đi lấy sách cho nàng ta, nàng ta cũng muốn “Xuân Hí Đồ”.
Hai ngày sau, Triệu Lăng đến thôn Khê Cốc thăm dò tình hình.
Diệp Xu và Tống Thanh Từ đến một vùng đất hoang gần Phượng Dương.
Tống Thanh Từ lệnh cho mọi người nghỉ ngơi ở chỗ này, hắn thì vẫn chắp tay sau lưng, xuất thần nhìn về phía mảnh đất hoang cỏ dại mọc um tùm phía trước.
Diệp Xu có thể mơ hồ nhìn thấy vài bức tường đổ nát từ chỗ đất hoang, nơi này đã từng là trạch viện.
Diệp Xu nhận ra Tống Thanh Từ có chút khác thường, bóng lưng nhìn rất cô đơn tịch mịch, nàng vội vàng hỏi hắn làm sao vậy. Tống Thanh Từ bỗng nhiên ôm lấy Diệp Xu, tựa đầu vào vai nàng, hơi thở của hắn phả qua sườn mặt nàng. Diệp Xu có thể cảm giác được hô hấp của Tống Thanh Từ có chút hỗn loạn.
Một nam nhân to lớn đột nhiên ôm lấy nàng, giống như một đứa trẻ chỉ có thể ở nhà một mình không có phụ mẫu bên cạnh.
Diệp Xu từ từ vỗ lưng Tống Thanh Từ, tạm thời cứ để hắn như vậy, không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, chờ Tống Thanh Từ buông tay ra, Diệp Xu mới nhẹ giọng hỏi hắn làm sao vậy.
Tống Thanh Từ rũ mắt xuống, sắc mặt lạnh như băng mà bình tĩnh, nhưng Diệp Xu có thể cảm nhận được trên khuôn mặt bình tĩnh này, có một cảm xúc đang đè nén.
Diệp Xu đè thấp giọng đến trình độ nhu hòa nhất, hai tay nắm lấy tay Tống Thanh Từ: “Không sao đâu, không muốn nói thì không nói, ta sẽ luôn ở bên cạnh chàng, ngay bên cạnh chàng.”
“Buổi tối cũng ở bên cạnh ta sao?” Tống Thanh Từ bị lời nói của Diệp Xu dời đi lực chú ý, bỗng nhiên hỏi nàng.
“Không thành vấn đề! Nhìn xem, ta đối xử với chàng có tốt không?” Diệp Xu cố ý cười với Tống Thanh Từ.
“Mỗi ngày nàng đều ngủ cùng Trang Phi, nếu tính như vậy thì nàng đối xử với nàng ấy còn tốt hơn đối xử với ta.”
“Đừng so đo như vậy, dấm chua của nữ hài tử mà chàng cũng ăn.” Diệp Xu đưa tay nhẹ nhàng điểm nhẹ vào chóp mũi Tống Thanh Từ: “Nếu như Tống công tử yêu cầu quá nghiêm khắc, cẩn thận dọa thê tử xinh đẹp lên được phòng bếp xuống được nhà bếp của chàng chạy mất đó!”
Tống Thanh Từ nghe Diệp Xu khoe khoang như vậy, nhịn không được cười khẽ, cảm xúc không rõ trong mắt có chút giảm bớt.
“Vậy mỗi ngày nàng hôn ta một cái thì ta sẽ không so đo nữa.”
“Được.” Diệp Xu vẫn dứt khoát đáp lại.
Tống Thanh Từ ôm Diệp Xu vào trong lòng, ôm chặt nàng: “Thật tốt vì trên đời này có nàng.”
“Ta có thể tới nơi này gặp chàng, cũng cực kỳ tốt.”
Một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp của Tống Thanh Từ lộ ra vẻ ảm đạm.
“Hôm nay là ngày giỗ của phụ mẫu ta, nơi này từng là nhà của ta.”
Trong lòng Diệp Xu lộp bộp, nàng muốn thoát khỏi trong lòng Tống Thanh Từ để an ủi hắn, nhưng lại bị Tống Thanh Từ đè lại.
Nàng vùi đầu vào trong lòng Tống Thanh Từ, không nhìn thấy sắc mặt của hắn. Đây có lẽ là thời điểm yếu ớt nhất của hắn, cho nên hắn không muốn nàng nhìn thấy.
Diệp Xu ôm chặt lấy hắn, rất chặt, rất chặt...
“Diệp Xu.”
“Hả?”
“Nhân gian có nàng, ta mới coi như còn sống.”