Cao Trác căm tức nhìn nha đầu trước mặt, chỉ muốn chém cho ả một đao chết tươi. Ả thế mà dám khinh thường phái Hoa Sơn và bất kính với lão Chưởng môn. Đúng là không thể tha thứ!
“Đi thôi!” Lục Trực lệnh cho Cao Trác dẫn người của phái Hoa Sơn gấp rút rời khỏi đây.
Trước khi đi, Lục Trực liếc nhìn Diệp Xu rồi chuyển sang nhìn Tống Thanh Từ sau đó nói với Diệp Xu: “Nha đầu! Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.”
“Không gặp!” Diệp Xu lập tức sửa lại “lỗi sai” trong câu nói của ông ta.
Lục Trực lên ngựa. Ông ta quay đầu nhìn Diệp Xu lần cuối rồi cưỡi ngựa đi.
Diệp Xu lập tức yêu cầu mọi người giải tán. Nàng báo cáo với quan phủ, quả thực là có một chuyện vô cùng phiền toái.
“Sau một nén hương nữa, mọi người sẽ tập trung tại cổng thành phía đông.”
Diệp Xu lên xe ngựa xem tình hình của Tô bà bà thì thấy bà ấy đang cúi đầu lấy khăn tay lau nước mắt, lặng lẽ khóc. Tô Nhược ngồi bên cạnh an ủi Tô bà bà nhưng vẫn không hiểu được vì sao mẫu thân lại khóc.
“Chắc chắn tỷ tỷ cũng biết. Hai người đều biết nhưng vì sao lại muốn giấu ta?” Tô Nhược rất không thích cái cảm giác khi bị người ta coi như một đứa trẻ mà bảo bọc quá mức và giấu diếm hắn tất cả mọi chuyện như vậy.
Tô bà bà lau nước mắt. Bà ấy xấu hổ nhìn Diệp Xu, không biết có nên nói chuyện này cho Tô Nhược hay không.
“Hai người không nói, ta cũng đoán ra được.” Hai mắt Tô Nhược cũng hồng cả rồi. Hắn nhìn chằm chằm Diệp Xu và Tô bà bà, nói: “Mẫu thân sống ở Lăng Vân Bảo gần hai mươi năm, chưa bao giờ rời khỏi đó. Hiện tại đột nhiên gặp phải “người quen” ở bên ngoài, người đó lại còn khiến mẫu thân phẫn nộ như vậy thì chỉ có một khả năng mà thôi.”
Tô bà bà kinh ngạc. Tuy nhiên, sau khi bà ấy nghĩ lại, với trí thông minh của Tô Nhược thì việc hắn đoán ra được chuyện này thực sự rất bình thường. Bà ấy nắm lấy tay Tô Nhược, nhất thời không biết nói gì cho phải.
“Sao không hỏi cho rõ lẽ?” Tô Nhược không khóc nhưng ánh mắt hắn chứa rất nhiều sự bất mãn. Hắn nắm ngược lại tay của Tô bà bà, nói: “Nếu mẫu thân không quan tâm và muốn coi như người đó không tồn tại thì nhi tử sẽ không có bất kỳ ý kiến gì. Tuy nhiên, hôm nay người gặp ông ta và rõ ràng là cảm thấy vô cùng oán hận. Thế thì thay vì nhẫn nhịn, giả vờ làm người qua đường, không bằng cứ hỏi cho ra lẽ, ân oán rõ ràng. Nếu hận ông ta như vậy thì giết ông ta đi! Tỷ phu có thể giúp đỡ, chúng ta cũng không phải không đánh lại ông ta.”
Diệp Xu gật đầu lia lịa, khen ngợi Tô Nhược đã suy nghĩ thấu đáo, đặc biệt là gọi “tỷ phu” rất trôi chảy.
Tô Nhược cười với Diệp Xu.
Diệp Xu lập tức đưa tay nhéo mặt hắn, sửa lại: “Ta còn chưa gả cho chàng ấy mà sao chưa gì chàng ấy đã thành tỷ phu của đệ vậy? Phải e thẹn một chút, đừng để chàng ấy nghĩ rằng nhà chúng ta vội vàng.”
Tô Nhược liên tục cầu xin tha thứ, vội vàng xoa xoa mặt tỏ vẻ không dám nữa.
Tô bà bà vốn đang chìm trong thù hận, trong lòng rất nặng nề. Đột nhiên nhìn thấy hai tỷ đệ chí chóe, bà ấy mất tập trung, liền phá lên cười: “Đệ đệ nói đúng. Không phải nhịn nữa, muốn thế nào chúng ta cũng đều chiều!”
Diệp Xu biết nguyên do vì sao Tô bà bà phiền muộn. Thực ra phần lớn lý do là vì bà ấy lo lắng cho cảm nghĩ của nàng và Tô Nhược. Diệp Xu nói: “Chúng ta đã vượt qua được những phiền toái lớn nhất rồi, những thứ còn lại chỉ là một hạt thóc, hạt gạo, không cần phải xem trọng. Chúng ta đã không có cha hai mươi năm nay rồi, sau này cũng không có vẫn chẳng sao.”
Tô Nhược gật đầu đồng tình. Hắn nói: “Sau khi biết là ông ta thì ta chẳng có chút xíu tình cảm nào, cứ như người lạ vậy.”
“Bình thường thôi. Ông ta chưa từng nuôi dưỡng chúng ta, thậm chí đến sự tồn tại của chúng ta, khéo ông ta cũng chẳng biết.” Diệp Xu phụ họa.