Hai tỷ đệ nói xong thì quay sang nhìn Tô bà bà. Bà ấy còn đang túm chặt váy, im lặng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Tuy nhiên, cả Tô Nhược và Diệp Xu đều biết, Tô bà bà đang rất muốn giải quyết vấn đề trách nhiệm cho rõ ràng. Người phụ nữ này đã phải chịu đựng rất nhiều năm, cũng đến lúc phải bùng lên rồi.
Khi Diệp Xu hỏi ý kiến của mình, vì nghĩ đến cảm nhận của Tô Nhược nên Tô bà bà không bóc mẽ Lục Trực ngay tại lúc đó. Hiện tại Tô Nhược đã biết rồi nên Diệp Xu lại một lần nữa trưng cầu ý kiến của Tô bà bà. Tô bà bà nghe thì do dự nhìn Tô Nhược. Tô Nhược dịu dàng mỉm cười, nắm lấy tay Tô bà bà. Hắn nói rằng bà ấy không cần lo sợ, cho dù bà ấy quyết định như thế nào thì hắn và tỷ tỷ luôn vĩnh viễn ở bên cạnh người. Tô bà bà cười hạnh phúc, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, gật đầu với Diệp Xu.
Sau hai nén nhang, đám người Lục Trực bị chặn lại bên ngoài thành Phong Dương. Cao Trác thấy lại là đám người quái đản ở quán trọ lúc nãy thì nhớ đến những lời khiêu khích mà Diệp Xu đã nói. Đối phương hiển nhiên là đến mà không có thành ý nên hắn ta lập tức định dẫn người đi đối phó với bọn họ nhưng đã bị Lục Trực đưa tay ngăn cản.
Lục Trực xuống ngựa, nhìn hai mẫu tử Tô bà bà và Tô Nhược đã xuống khỏi xe ngựa. Không biết vì sao ông ta cứ luôn có cảm giác ông ta và vị phu nhân này đã từng có xích mích nhưng nghĩ mãi mà ông ta vẫn không tài nào nhớ ra được. Có lẽ là do đã lâu rồi mà trước kia ông ta lại có nhiều ân oán quá. Lúc nhìn Tô Nhược, Lục Trực nhìn hơi lâu hơn chút rồi mới đi về phía phụ nhân trước mặt.
Tô bà bà bĩnh tĩnh đứng đó, quay sang liếc nhìn Tô Nhược. Dưới sự khích lệ của hắn, bà ấy lột miếng mặt nạ da người trên mặt ra. Cùng lúc, Tô Nhược và mấy người Diệp Xu cũng lột mặt nạ của mình xuống.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy luôn mặt của Tô bà bà, Lục Trực như đóng băng. Ánh mắt ông ta hiện lên vẻ nghi hoặc nhưng không chắc chắn vì dù sao cũng đã lâu lắm rồi.
Những người khác trong phái Hoa Sơn hiển nhiên là không biết mấy người Tô bà bà nhưng bọn họ lại biết Diệp Xu. Tất cả mọi người vừa mới thấy Diệp Xu đã trở nên nhốn nháo, gần như đã hiểu rõ vì sao “cô nương kia” lại dữ dằn và hống hách như vậy. Hóa ra là yêu nữ Diệp Xu, chẳng trách.
Lục Trực thì lại không biết Diệp Xu vì đã không lăn lộn trong chốn giang hồ vài năm. Sau khi nghe những gì các đệ tử nói, con ngươi ông ta di chuyển, từ thân phận của Diệp Xu rồi nghĩ đến Dương Phổ. Ông ta trừng lớn hai con mắt, cuối cùng cũng hiểu ra và càng thêm chắc chắn về nghi vấn của mình.
“Ngươi là người mà hai mươi năm trước…”
Giọng của Lục Trực hơi run run, thậm chí còn hơi không dám tin. Ông ta thoáng nhìn Tô bà bà rồi lại nhìn Tô Nhược cùng với Diệp Xu đang đứng bên cạnh bà ấy, nghĩ đến tuổi của hai đứa trẻ đó và việc cả hai đều gọi Tô bà bà là “mẫu thân”. Lục Trực càng nhìn kỹ mắt, mày của hai đứa trẻ đó lại càng cảm thấy hao hao giống mình.
----------
Tô bà bà vừa nghe thấy Lục Trực cảm thán rằng bà ấy thế mà vẫn còn sống thì vô cùng phẫn nộ, tức giận cười to. Trong hai mươi năm qua, đã không biết bao lần bà ấy tưởng tượng ra cảnh gặp lại nam nhân này. Thậm chí trong lúc khó khăn nhất, bà ấy đã từng nghĩ chỉ cần ông ta xuất hiện cứu bà ấy và hai đứa con thoát khỏi cảnh khốn cùng để chuộc lỗi thì bà ấy sẽ sẵn sàng tha thứ cho ông ta. Tuy nhiên, điều mà bà ấy đợi được chỉ có sự tuyệt vọng. Hiện tại, trong lòng Tô bà bà chỉ còn hận thù, tiếc rằng mình không thể lột da, rút gân và cắn xé từng tấc máu thịt trên người ông ta.