Ông ta đã hại bà ấy mất đi trinh tiết, hại bà ấy bị đuổi khỏi nhà vì đã hoài thai, hại bà ấy phải dẫn theo hai đứa trẻ lay lắt sống qua ngày. Suốt hai mươi năm qua, bà ấy đã vừa phải vất vả chăm sóc nhi tử đau ốm còn phải nuốt nước mắt vào trong khi nhìn nhi nữ ruột thịt mà không thể nhận thân.
Hiện tại, nhi nữ đã nhận bà ấy, bệnh của nhi tử đã được chữa khỏi, cuộc sống của bà ấy cuối cùng cũng bớt khổ hơn thì ông ta lại đột nhiên xuất hiện. Đây chắc chắn là do số phận đã an bài để cho bà ấy sống tới nay và có thể tính sổ với thứ súc sinh này.
“Ngươi cho rằng ta đã chết từ lâu rồi đúng không? Hai mươi năm trước ở huyện Trường Nhạc, ta nên tự sát có đúng không? Đáng tiếc là lại không như ý nguyện của ngươi, ta đã dày mặt mà cố gắng lay lắt sống và cuộc sống hiện tại của ta còn càng ngày càng tốt đẹp.”
“Ta không hề có ý đó.” Lục Trực thấy Tô bà bà nhắc đến huyện Trường Nhạc thì lại càng chắc chắn chuyện đúng như những gì lão ta nghĩ, Tô bà bà chính là người phụ nữ đó. Ông ta lập tức áy náy giải thích với Tô bà bà: “Là do Dương Phổ nói rằng ngươi đã chết rồi.”
“Dương Phổ?” Tô bà bà nghi ngờ, nhìn chằm chằm Lục Trực.
Mấy người Diệp Xu và Tô Nhược đều nghe thấy bọn họ nói chuyện. Lúc này, các đệ tử của phái Hoa Sơn đứng sau Lục Trực đều ngẩn cả ra, hoàn toàn không hiểu tình hình hiện tại là như thế nào. Cao Trác đã nhận ra Lục Trực có quen biết với vị phu nhân này và dường như còn có thâm thù đại hận gì nữa.
Nhắc đến chuyện của hai mươi năm về trước thì chuyện đầu tiên Cao Trác nghĩ tới chính là chuyện mà lão Chưởng môn bị khí độc lạnh phát tác, nguyên cả năm trời đều dưỡng bệnh trong phái Hoa Sơn, không hề ra khỏi cửa. Nếu có liên quan gì tới một người phụ nữ này thì chỉ có thể là chuyện xảy ra trước khi khí độc phát tác.
Cao Trác đột nhiên nhớ ra. Hắn ta đi tới bên Lục Trực, vô cùng ngạc nhiên mà hỏi ông ta: “Lẽ nào người phụ nữ đó chính là bà ấy?”
Lục Trực hổ thẹn gật đầu. Ông ta lo lắng về những đệ tử của phái Hoa Sơn còn đang đứng phía sau mình nên tiến lên một bước, mời Tô bà bà tới chỗ kín đáo hơn để nói chuyện.
“Sao? Ngươi sợ rằng ta nói chuyện xấu mà năm đó ngươi đã làm ra sẽ khiến ngươi mất mặt?” Tô bà bà cười lạnh, hỏi ngược lại.
Lục Trực sửng sốt. Ông ta im lặng, cau mày.
Diệp Xu vốn tạm thời không muốn can thiệp vào cuộc nói chuyện giữa hai người họ nhưng thấy vậy thì lập tức an ủi Tô bà bà hãy vui lên, đừng tức giận làm gì.
“Có phải người chưa từng thấy qua đâu. Người trong phái Hoa Sơn này rất là sĩ diện, đã quen với việc trước thì là một kiểu nhưng sau lưng lại là một kiểu khác, huống chi vị này còn là bậc bề trên có thân phận cao nhất tại phái Hoa Sơn, trong mắt không vương nổi một hạt cát. Mặc cho năm đó đã gây ra chuyện xấu không thể dung tha, người ta vẫn có thể mang tiên khí ngút ngàn, là trung tâm của mọi sự chú ý và nhận lấy bao sự ngưỡng mộ. Người để ý đến thể diện chỉ lo rằng chuyện xấu ông ta làm sẽ bị phanh phui ra chứ đâu hề biết ăn năn, hối lỗi mà xem xem người đã phải chịu biết bao nhiêu giày vò và tủi nhục, những ngày tháng người đã phải trải qua khó khăn tới nhường nào. Thế mới nói, việc cố gắng giữ thể diện thực sự không dễ dàng, người nên thông cảm cho sự khó khăn của người ta.”
Những lời Diệp Xu nói nghe thì như là đang khen ngợi nhưng thực chất lại chứa đầy mỉa mai, khiến người ta còn khó chịu hơn cả mắng chửi trực tiếp. Tô bà bà rất thích cảm giác an tâm khi dựa dẫm vào nhi nữ. Tuy nam nhân này đã gây ra nỗi ác mộng cho bà ấy nhưng hai người con này thực sự là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời khốn khó này của bà ấy.