Yêu Nữ Mỹ Thực Gia Và Đại Ma Đầu (Dịch Full)

Chương 567 - Chương 567: Chương 567

Không xác định Chương 567: Chương 567

“Chuyện năm đó là do ta có lỗi với ngươi.”

Lục Trực không để tâm đến việc những đệ tử của phái Hoa Sơn đang đứng phía sau lưng nhìn mình thế nào nữa mà lập tức cúi đầu, xin lỗi Tô bà bà. Ông ta rút thanh kiếm bên hông mình ra, dùng hai tay dâng lên trước mắt Tô bà bà để bà ấy muốn chém, muốn giết sao thì tùy.

“Ngươi thực sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?” Tô bà bà hơi phẫn nộ. Bà ấy đưa tay chộp lấy thanh kiếm, run run.

“Mong phu nhân hạ thủ lưu tình. Ta biết rằng ta nói gì thì các người cũng sẽ không tin nhưng năm đó, ngài ấy thực sự có nỗi khổ trong lòng.”

Sau khi biết được thân phận của Tô bà bà, Cao Trác lập tức thay đổi thái độ mà tiến lên gấp gáp cầu xin lòng thương xót. Sau đó, hắn ta quay sang nhìn Lục Trực và mong ông ta hãy kể rõ ràng nổi khổ tâm của ông ta năm đó.

“Sai thì cũng đã sai rồi, cần gì phải tìm lý do chứ.” Lục Trực nói xong lời này thì lại tiếp tục cụp mắt nhận tội, không còn mặt mũi nào nhìn mấy người Tô bà bà nữa.

Chúng đệ tử của phái Hoa Sơn đều rất sốc và cảm thấy trong lòng nhộn nhạo cả lên. Rõ ràng là lão Chưởng môn đã gây ra chuyện gì đó khiến cho phụ nhân đó tổn thương sâu sắc nên mới đến cả tính mạng cũng tình nguyện giao ra để đền tội như vậy. Tất cả đều là người trưởng thành cả rồi nên nhìn tình hình thì hầu hết cũng đã đoán ra được chuyện mà năm xưa lão Chưởng môn đã gây ra cho phụ nhân đó là chuyện gì. Đúng là không thể ngờ, sư tổ mà bọn họ tôn thờ lại từng làm ra loại chuyện ức hiếp phụ nữ như vậy. Mọi người lại nghĩ về cái chết của Lục Chí Viễn. Nguyên nhân khiến ông ta bị Dương Phổ chặt đầu chính là vì ân oán tình cảm giữa ông ta, Dương Phổ và Liễu Yên Yên. Bọn họ từng nghe nói rằng Chưởng môn vô tội, đều là do Liễu Yên Yên không tuân thủ đạo làm thê tử, do Dương Phổ không biết phân biệt phải, trái, đúng, sai mà gây sự vô lý. Tuy nhiên giờ nghĩ lại, nếu Dương Phổ đó không phải nhận về nỗi nhục nhã ê chề thì sao hai mươi năm rồi vẫn hận thù không nguôi như vậy chứ? Tục ngữ có câu, cha nào con nấy. Chỉ e là năm xưa Chưởng môn đã dùng không ít thủ đoạn mới rước được Liễu Yên Yên về. Chúng đệ tử của phái Hoa Sơn không tài nào nhìn Lục Trực bằng ánh mắt kính trọng nữa, trong mắt người nào cũng là thái độ lạnh lùng, thậm chí là mỉa mai.

Lúc này, Diệp Xu đã đến gần Tống Thanh Từ, dùng ánh mắt hỏi xem hắn thấy sao về Lục Trực.

“Ít nhất là cũng dám làm, dám nhận.” Tống Thanh Từ hờ hững nói.

Diệp Xu gật đầu, nàng cũng nghĩ như thế. Ít nhất thì Lục Trực cũng đã thẳng thắn nhận sai chứ không hề giảo biện trong khi bản thân có thể không thừa nhận, điểm này hơn hẳn Lục Chí Viễn.

Cao Trác thấy Lục Trực vẫn không nói gì mà gần như chỉ đang chờ Tô bà bà xử lý thì hơi lo lắng vì vẫn còn có chuyện quan trọng đang chờ bọn họ giải quyết. Nếu sinh mệnh lão Chưởng môn thực sự kết thúc tại đây thì phái Hoa Sơn bọn họ tiêu đời mất. Cao Trác lập tức chắp tay mong Tô bà bà nhất định phải nghe hết những gì hắn ta đã trải qua.

“Hai mươi năm trước, lúc lão Chưởng môn trở về từ phái Võ Đang đã đổi lộ trình và tới Dương Châu để thăm hỏi bằng hữu nhưng đi được nửa đường thì trúng bẫy của đám người Hiện Viên Lâu, trừ ta và Dương Phổ ra thì còn lại đều bị trúng độc và hôn mê. Lão Chưởng môn cũng trúng độc nhưng không hề giống với những người khác. Năm đó, lão Chưởng môn còn chưa qua tứ tuần, tóc vẫn còn đen, dung mạo anh tuấn lại có võ công cao cường nên rất được các phái nữ trong giang hồ yêu thích. Tiền Lâu chủ của Hiên Viên Lâu là một trong những người vẫn luôn ngưỡng mộ lão Chưởng môn, còn từng rêu rao rằng nhất định phải được ngủ với ngài ấy.
 


Bình Luận (0)
Comment