Tuy nhiên, mọi người chỉ xem chuyện này như một trò đùa, nói cho vui thôi chứ không ai xem là thật cả. Ai ngờ bà ta lại thực sự giở thủ đoạn để tính kế chúng ta. Lúc ấy, chúng ta đã chạy trốn đến vùng núi phụ cận cùng với lão Chưởng môn. Sau đó thì có truy binh nên ta đã phải chạy đi chỗ khác để dẫn dụ còn Dương Phổ thì ở lại để chăm lo cho lão Chưởng môn nhưng không ngờ rằng khi xuân dược phát tác thì hàn độc trong cơ thể của lão Chưởng môn cũng phát tác.”
Những chuyện xảy ra sau đó mà Cao Trác biết được là do nghe Dương Phổ kể lại. Sau khi Dương Phổ cõng Lục Trực vào được trong núi thì thấy Lục Trực đang bị độc tính hành hạ vô cùng khó chịu. Trong lúc tình huống cấp bách, gã ta tình cờ nhìn thấy một người phụ nữ đang hái rau dại trên núi nên đã đánh nàng ấy bất tỉnh và đưa nàng ấy đến chỗ Lục Trực để cứu sư phụ. Vào thời điểm đó, do bị thuốc tấn công nên ông ta đã gần như là mất hết lý trí và không thể kiểm soát được bản thân mình. Sau đó, mặc dù xuân dược đã được loại bỏ nhưng hàn độc vẫn còn sót lại khiến Lục Trực rơi vào trạng thái hôn mê. Dương Phổ thấy vậy thì đã ngay lập tức cõng lão Chưởng môn đang hôn mê xuống núi và đến tìm lão Trang chủ của Vạn Hoa sơn trang để ông ấy giúp đỡ chữa trị. Đến khi Lục Trực lấy lại được ý thức thì đã là chuyện của một tháng sau, ông ta cũng về tới phái Hoa Sơn rồi. Lục Trực trách móc Dương Phổ không nên đưa nữ nhân tới cho ông ta vào lúc đó. Tuy nhiên, Dương Phổ làm vậy cũng chỉ vì muốn cứu ông ta mà sự thì cũng đã rồi nên Lục Trực chỉ có thể lệnh cho Dương Phổ đi tìm nữ nhân đó để xin lỗi, bồi thường và chịu trách nhiệm.
“Một tháng sau, Dương Phổ trở về nói với lão Chưởng môn rằng ngươi đã không còn ở đó nữa mà đã tự sát rồi. Dương Phổ còn nói là đã bồi thường cho người nhà ngươi hai ngàn lượng bạc.”
Cao Trác còn cố ý nhấn mạnh với Tô bà bà rằng khi Dương Phổ nói những lời này thì còn có cả người khác ở đó nữa. Hắn ta cũng sẵn sàng lấy mạng sống ra để thề độc rằng bản thân mình không hề nói dối nửa chữ.
“Nếu phu nhân không tin thì hiện tại các người có thể tới phái Hoa Sơn để kiểm chứng, trong nơi ở của lão Chưởng môn vẫn còn lưu giữ bài vị của Tô Thị, huyện Trường Nhạc.”
Tô bà bà nghe ông ta nói vậy thì chậm rãi chớp mắt hai cái. Thân thể bà ấy khẽ lắc lư và lập tức được Diệp Xu cùng với Tô Nhược đỡ lấy.
Tống Thanh Từ đưa mắt liếc về phía đông, một cành cây lớn ở phía đông đột nhiên khẽ lay động, một chiếc lá vàng khô héo rơi xuống. Ám vệ đã nhận được lệnh, lập tức lên đường điều tra sự việc.
Trước những lời kể của Cao Trác, Diệp Xu lập tức nhớ đến Tô Thị từng kể lại với mình những gì mà bà ấy đã phải trải qua. Tô bà bà từng nói rằng lúc bà ấy đang hái rau dại ở trên núi thì bị ai đó đánh ngất và bắt cóc. Lúc tỉnh lại thì bà ấy và Lục Trực đã làm ra chuyện quan hệ phu thê rồi. Lúc đó cơ thể Lục Trực khi thì nóng, khi thì lạnh, hiển nhiên là do hàn độc phát tác. Sau đó thì Tô bà bà lại mê man, thời điểm bà ấy tỉnh lại thì đã không thấy người kia đâu nữa. Lúc này hiển nhiên là do Diệp Hổ đã đưa Lục Trực rời khỏi đó rồi. Hai tháng sau, Diệp Hổ nhận được lệnh của Lục Trực mới chịu đi tìm Tô bà bà để đón bà ấy về Dương Châu sống, đồng thời còn để lại rất nhiều tiền. Lúc mới nghe kể lại, Diệp Xu đã nghi ngờ rằng vì sao Diệp Hổ có thể đột ngột xuất hiện và bắt được Tô bà bà, hiện tại nghe Cao Trác kể thì lại rõ ràng cả.