Có điều là vì sao lúc đó Diệp Hổ rõ ràng là đã tìm thấy Tô bà bà nhưng lại nói dối với Lục Trực là người ta chết rồi? Diệp Xu tính toán lại các mốc và khoảng thời gian, tháng Ba của hai mươi năm về trước, Tô bà bà được Diệp Hổ sắp xếp cho ở Dương Châu. Một tháng sau, tức khoảng tháng Tư, tháng Năm, bà ấy đã phải gấp rút lên đường còn Diệp Hổ thì trở về phái Hoa Sơn. Hôn lễ của Lục Chí Viễn và Liễu Yên Yên diễn ra vào tháng Sáu, chứng tỏ là lúc Diệp Hổ rời nhà đi làm nhiệm vụ, Lục Chí Viễn đã lợi dụng cơ hội và cướp được Liễu Yên Yên về tay. Đến lúc Diệp Hổ về đến phái Hoa Sơn thì cũng là lúc mà quan hệ giữa ba người họ trở nên căng thẳng nhất.
“Hai mươi năm trước, ông đã đồng ý hôn sự của Lục Chí Viễn và Liễu Yên Yên khi nào?” Diệp Xu đột nhiên chất vấn Lục Trực.
Nghe vậy, Lục Trực, người vẫn luôn cúi đầu im lặng, lập tức ngây người. Ông ta nhìn Diệp Xu bằng ánh mắt phức tạp rồi ngoan ngoãn trả lời: “Hồi tháng Tư, hắn hỏi ta một lần nhưng lúc đó ta hoàn toàn không biết Dương Phổ và Liễu Yên Yên đang bên nhau nên rất vui cho hắn. Hắn nói hắn muốn thành thân càng sớm càng tốt, coi đó như một chuyện vui để bệnh tình của ta khởi sắc lên. Ta thấy nhi tử hiếu thuận, thêm việc khi đó trong thân thể ta có hàn độc, không còn nhiều thời gian tỉnh táo nên cũng chiều theo những gì hắn muốn và đồng ý chuyện hôn sự của hắn.”
Diệp Xu gật đầu, nàng đã hiểu hết rồi, vậy là đã có thể giải thích được vì sao Diệp Hổ lại lừa gạt Lục Trực. Lão ta cảm thấy Lục Trực cũng là một trong những nguyên nhân chia rẽ lão ta và Liễu Yên Yên nên mới không muốn Lục Trực sống yên ổn.
Tô bà bà lại rơi lệ, bà ấy quay qua ôm lấy Diệp Xu, nói: “Ta vốn tưởng rằng, dù Diệp Hổ đã cướp con đi nhưng lão ta đối xử với ta cũng có thể coi như là tử tế. Lão ta không bắt ta phải rời xa con, còn để cho ta nuôi con khôn lớn, cũng hỗ trợ tiền chữa bệnh cho đệ đệ con. Không ngờ… Không ngờ chuyện này ngay từ đầu đã là…”
“Lão ta là xấu nhất!” Trong sách, Diệp Hổ cũng là trùm cuối đứng sau mọi chuyện, quả là danh xứng với thực.
Diệp Xu nhẹ nhàng vỗ lưng, an ủi Tô bà bà, ít nhất thì ba mẫu tử họ đã có thể đoàn tụ rồi, kết quả như hiện tại cũng khá tốt đấy chứ. Tô Nhược cũng đi tới ôm lấy Tô bà bà.
Lục Trực nhìn ba mẫu tử bọn họ, khó mà kìm được vẻ xúc động cũng như áy náy trong ánh mắt. Ông ta không biết bản thân mình hiện tại nên nói gì, làm gì để bù đắp cho họ. Có vẻ ông ta đã đến không kịp, quá trễ rồi.
“Là ta có lỗi với các ngươi. Nếu lúc đầu, ta không tu luyện Thương Hàn quyết thì sẽ không trúng phải hàn độc, mọi chuyện cũng sẽ không tiến triển theo bước đường này.”
Tin tức yêu nữ Diệp Xu thế mà lại là nhi nữ của lão Chưởng môn nổ ra như vô số tiếng sấm rền vang trong đầu đệ tử phái Hoa Sơn. Đến nay lại nghe thấy lão Chưởng môn thú nhận đã từng tu luyện Thương Hàn quyết, bọn họ càng thêm kinh ngạc, đầu óc rối bời, khó mà suy nghĩ được. Dội xuống đầu bọn họ cùng lúc với sấm chớp đùng đoàng chính là một gáo nước đá. Những bất ngờ và kinh ngạc này quả thực là độc nhất vô nhị, đủ để khiến cho bọn họ phải mất một lúc mới tiêu hóa hết được.
Mọi người đều cần thời gian, đặc biệt là Tô bà bà vẫn chưa có cách nào đối mặt với chuyện này trong lúc nhất thời. Xét cẩn thận thì những lời mà Lục Trực nói cũng cần phải được kiểm chứng.
“Ông đi đi.” Diệp Xu lạnh lùng liếc nhìn Lục Trực.
Sau khi mở miệng xua đuổi xong, nàng đỡ Tô bà bà lên xe ngựa rồi kéo Tô Nhược lại và hỏi hắn thấy thế nào. Tô Nhược vẫn còn đang khá là hoang mang và chưa thể bình thường trở lại vì mọi chuyện diễn ra nhanh quá.