Diệp Xu vỗ vỗ lên vai hắn và bảo hắn lên xe ngựa với Tô bà bà. Lục Trực vẫn chưa đi mà cứ nhìn theo họ. Diệp Xu không để ý đến ông ta mà leo lên ngựa và dẫn đầu đưa mọi người rời đi.
“Ta còn có thể gặp lại các ngươi không?” Lục Trực đột nhiên hét lên nhưng không có ai quay đầu nhìn, cũng chẳng có người nào đáp lại ông ta.
Lục Trực lảo đảo, may mà có Cao Trác đứng bên cạnh đỡ nên ông ta mới không bị ngã. Cao Trác thì thầm nhắc nhở Lục Trực mau đứng lên, Lục Mặc và Lục Sơ Linh vẫn còn đang ở Vạn Hoa sơn trang đợi bọn họ tới.
Lục Trực nhíu chặt mày. Ông ta vô cùng áy náy với bọn họ.
"Ta đã phụ ba mẫu tử họ! Hàn độc… Đứa trẻ đó còn nhiễm hàn độc vì ta!”
Cao Trác hít một hơi thật sâu rồi vỗ vai Lục Trực, nói: “Điều bất ngờ là hai đứa trẻ đó đề có dung mạo rất đẹp và cũng rát hiếu thuận.” Nếu mà không hiếu thuận thì e là họ đã đánh nhau từ lâu rồi.
Sau đó Cao Trác mới cảm nhận được rằng có không ít ám vệ đang ẩn núp xung quanh đó.
“Vị công tử có vẻ ngoại anh tuấn kia hẳn là không đơn giản.” Cao Trác thở dài.
Lục Trực gật đầu đồng ý, ông ta cũng đã cảm thấy như vậy từ sớm rồi.
Mấy người Diệp Xu vừa rời khỏi Vạn Hoa sơn trang nên đợi đến lúc đám người bọn họ tới được Vạn Hoa sơn trang thì mọi chuyện có lẽ đã được giải quyết rồi.
Vì tinh thần của Tô bà bà không được tốt nên Diệp Xu không muốn đi nhanh nữa. Lúc tinh thần không được ổn định sẽ rất dễ lâm bệnh nên nàng cảm thấy tìm một nơi ở tạm và đợi tới lúc tâm trạng của Tô bà bà tốt hơn rồi mới tiếp tục lên đường thì hợp lý hơn. Gần đó có một nơi gọi là huyện An Bình, tình cờ là huyện này lại có một tòa trạch viện do Thăng Dương Cung bố trí để sinh hoạt nên Diệp Xu và Tống Thanh Từ mau chóng quyết định là sẽ ở đó.
Buổi tối, Diệp Xu hầm một nồi gà măng khô lớn. Thịt gà nàng dùng là thịt gà tơ đã được chuẩn bị từ chiều, tới giờ chỉ cần cho vào nồi sắt lớn, đun nhỏ lửa là đủ cho một nồi canh, đến giờ cơm là sẽ có một nồi gà măng khô thơm ngon. Gà hầm rất mềm, măng khô bên trong thấm đẫm nước luộc gà thơm ngon, cắn một miếng đã thấy mọng nước. Sau khi vớt gà ra thì trong nồi vẫn còn chút nước hầm nên Diệp Xu đã thêm luôn một chút nước và thả mỳ cuộn tay vào. Nếu ai mà không thích ăn thịt gà thì ăn một bát mỳ nấu bằng nước nước luộc gà tươi ngon cũng rất được.
Chạng vạng, Diệp Xu và Tô Nhược dỗ dành Tô bà bà đi nghỉ một lát nhưng Tô bà bà nào có ngủ được chứ, trong đầu bà ấy toàn là chuyện xảy ra hồi ban sáng.
“Mẫu thân có thể thêu đồ tân nương cho con không? Tay chân con vụng về, không biết thêu.” Những lời Lục trực nói vẫn đang trong quá trình kiểm chứng nên Diệp Xu biết, hiện tại chỉ có cách là làm việc gì đó mới có thể dời được tâm trí của Tô bà bà đi.
“Cái đó đương nhiên là phải do ta làm. Con đừng đụng vào.” Tô bà bà vừa nghĩ đến hôn sự của Diệp Xu với Tống Thanh Từ là những oán hận trong lòng gần như bay đi mất hết.
Tô Nhược lập tức nói: “Ngày lành sắp tới rồi, mẫu thân phải mau mau lên. Thêu hôn phục cho tỷ tỷ xong thì quay đi quay lại, chả mấy chốc cũng đến lúc thêu y phục cho cháu ngoại.”
“Đúng! Đúng! Đúng! Đúng vậy! Ta phải bận rộn rồi!”
Tô phu nhân và Tô Nhược cùng cười, nhìn Diệp Thư, ý bảo nàng mau chóng sinh con.
Diệp Xu đỏ mặt, nói: “Thân còn chưa thành mà hai người đã nghĩ cái gì vậy chứ? Không nói chuyện với hai người nữa!”
Lúc Diệp Xu chạy ra khỏi phòng của Tô bà bà thì đâm sầm vào lòng Tống Thanh Từ. Tống Thanh Từ cười sờ trán Diệp Xu, nhẹ nhàng xoa xoa cho nàng.
“Sao chàng lại đứng đây chắn cửa vậy?”