“Ta đang tính gõ cửa thì nghe thấy đệ đệ nàng chắc tới cháu ngoại…” Tống Thanh Từ ngập ngừng sau đó ghé vào tai Diệp Xu thì thầm, tiếp tục giải thích: “Thế là ta lại nghĩ nhiều.”
----------
Mặt Diệp Xu vốn đã đỏ bởi lời trêu đùa của bà Tô và Tô Nhược, bây giờ lại càng đỏ bừng do lời nói của Tống Thanh Từ.
"Được rồi, cuối cùng ta thừa nhận bản thân nghĩ nhiều."
Diệp Xu vừa dứt lời, trong phòng lập tức truyền đến tiếng cười trầm thấp của Tô Nhược và bà Tô, rõ ràng là do nhịn cười quá lâu nên cuối cùng mới như vậy.
Diệp Xu càng cảm thấy ngại ngùng, lập tức đóng cửa lại, đẩy Tống Thanh Từ ra ngoài.
Tống Thanh Từ cứ mãi không chịu rời khỏi, khiến cho Diệp Xu sau khi đóng cửa lại, không thể không dính lên người hắn. Diệp Xu không chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn, mà thậm chí còn nghe được tiếng tim đập của hắn.
"Đừng ở nơi này." Sau khi Diệp Xu nhỏ giọng nhắc nhở Tống Thanh Từ, lập tức kéo tay lôi hắn ra bên ngoài.
Nửa vầng trăng treo giữa bầu trời đêm, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Đêm vào cuối thu rất lạnh, nhưng hai người ở dưới cây ngô đồng lại có mười phần xuân ý.
Diệp Xu nhón chân đã lâu, cảm thấy chân bắt đầu nhức mỏi, tay đặt lên trên cổ Tống Thanh Từ buông xuống dưới, hai chân an toàn đáp xuống mặt đất. Tống Thanh Từ giống như vẫn chưa được thỏa mãn, bám vào người Diệp Xu muốn hôn tiếp. Diệp Xu nghịch ngợm dựa đầu vào bả vai Tống Thanh Từ, ôm chặt lấy hắn, khiến hắn không có cơ hội tiếp tục hôn lên trên miệng nàng.
"Hôn nữa thì sẽ sưng lên đấy." Diệp Xu khàn giọng than thở một tiếng, đương nhiên là vừa rồi nàng đã nhịn thở quá lâu, thế nên bây giờ giọng nói có chút khác thường.
"Vậy thì đổi nơi khác." Khi Tống Thanh Từ nghiêng đầu, khuôn mặt vừa khéo chạm phải lỗ tai Diệp Xu, Diệp Xu sợ Tống Thanh Từ sẽ cắn lỗ tai của nàng, thế thì sẽ càng ngứa. Nàng sợ đến mức cúi đầu xuống ngay lập tức, hận bản thân không thể nhét toàn bộ cái đầu của mình vào nách Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ khẽ cười: "Ta đáng sợ như vậy à?"
Diệp Xu rất khoa trương mà gật đầu trả lời: "Bây giờ ta rất lo lắng về vấn đề sống sót qua ngày mười một tháng ba năm sau."
Đại ma đầu trông gầy yếu nhưng thật ra không yếu đuối chút nào, quả thật là phản khoa học.
"Còn nữa, ta vẫn không biết công lực của chàng mạnh như thế nào, chưa từng nhìn thấy chàng ra tay nghiêm túc lần nào."
Nói đúng ra là do hắn không có cơ hội ra tay. Bởi vì đại ma đầu không chỉ có công phu cao cường, mà chỉ số thông minh cũng rất cao, cho đến tận bây giờ chỉ để người khác trai cò tranh chấp, còn hắn thì trở thành "Ngư ông" đắc lợi. Không chỉ không cần chủ động ra tay, mà thậm chí còn không hao phí đến một binh tốt.
Chuyện Pháp Hoa Tự một ví dụ, thật ra lần trước khi ở Vạn Hoa sơn trang cũng là như vậy.
Diệp Xu cẩn thận suy nghĩ, khi đại ma đầu chủ động ngăn chặn Diệp Hổ, không muốn hắn tổn thương anh em Lục Mặc, Lục Sơ Linh, không chỉ xuất phát từ nguyên nhân đồng tình đơn thuần. Hắn vốn lạnh lùng, căn bản không thích can thiệp vào chuyện bao đồng. Lúc đó nếu nhường cho Diệp Hổ giết chết anh em Lục Mặc, giết chết toàn bộ người của phái Hoa Sơn, vậy thì ắt trên giang hồ sẽ có một Lăng Vân Đạo độc nhất vô nhị, chỉ có Thăng Dương Cung mới có thể chống lại.
Đương nhiên là đại ma đầu sẽ không để thế cục phát triển thành như vậy, hắn cố ý giữ lại thực lực của hậu bối phái Hoa Sơn, để ba người trẻ tuổi là Lục Mặc, Lục Sơ Linh và Mộ Dung Dật trở thành thế lực mới xuất hiện, tương lai có thể chung tay chống lại Lăng Vân Bảo.
Tuyệt vọng sẽ khiến cho con người ta nhanh chóng trưởng thành, đối với đám người Lục Mặc mà nói thì đúng là vậy, đối với phái Hoa Sơn cũng vậy.