Mấy năm nay, phái Hoa Sơn đã bị Lục Chí Viễn làm hỏng, không khí mới dần trở nên bất chính, có thể nói là một con cá nằm trên nồi nước sôi. Sau khi gặp phải kiếp nạn, nếu phái Hoa Sơn còn muốn tiếp tục phát triển, nhất định phải chịu sự dạy bảo, chỉnh đốn lại một lần nữa, tạo nên làn gió mới.
Diệp Xu cảm thấy đại ma đầu vừa chính vừa tà, thật sự rất có mị lực.
"Vậy tỷ thí một trận thì như thế nào? Người thua ——"
Tống Thanh Từ chỉ vừa mới đề nghị, Diệp Xu đã từ chối không chút do dự.
"Không muốn tỷ thí!"
Nếu tỷ thí với đại ma đầu thì khẳng định mình sẽ thua, người thua còn phải nhận sự trừng phạt, cùng với việc nàng tự lấy tảng đá đập vào chân của chính mình thì có chỗ nào khác nhau chứ, còn lâu nàng mới chui đầu vào lưới!
"Một tay."
"Không muốn tỷ thí!"
"Chấp nàng sáu chiêu." Tống Thanh Từ tiếp tục dụ dỗ.
"Không muốn tỷ thí!"
Tống Thanh Từ càng nhượng bộ như vậy, càng khiến Diệp Xu cảm thấy chiêu trò sâu xa của hắn.
"Nàng không tò mò công phu của ta mạnh đến đâu à?" Tống Thanh Từ hỏi lại.
"Chàng có thể đánh với người khác mà, ta xem là được rồi." Diệp Xu cảm thấy bản thân thật thông minh.
"Ta sợ rằng nàng không đợi được ngày đó."
"Vì sao?"
"Thói quen 'Chi binh không đánh mà thắng'," Tống Thanh Từ giải thích: "Trước đây khi đói bụng thì sẽ lười ra tay, tiết kiệm được một chút sức lực. Mặc dù bây giờ đã ăn no nhưng bệnh cũ đã trở thành thói quen rồi."
Quả nhiên, phong cách làm việc của đại ma đầu giống y như đúc những điều mà nàng đã đoán, đó là bụng mang đầy ý xấu, lắm chiêu trò.
"Chàng có thể tỷ thí với Triệu Lăng, không thì là Thạch Thiên Cơ cũng được." Diệp Xu thông minh tiếp tục nói.
"Nếu bọn họ đồng ý, tất nhiên là được."
Diệp Xu lập tức lĩnh ngộ, khẳng định Thạch Thiên Cơ và Triệu Lăng không dám tỷ thí với Tống Thanh Từ. Thế nên quay tới quay lui, cuối cùng người có khả năng tỷ thí với đại ma đầu nhiều nhất chỉ có một mình nàng?
Được gọi là đại ma đầu lắm chiêu trò, quả thật là hắn không phụ cái tên này chút nào.
"Sắc trời không còn sớm nữa, ta đưa nàng về phòng." Sau khi Tống Thanh Từ đưa Diệp Xu đến cửa phòng, không quên dặn dò nàng, nói nếu một ngày nào đó nàng thay đổi chủ ý muốn tỷ thí với hắn thì có thể đến tìm hắn mọi lúc.
Diệp Xu im lặng, cẩn thận quan sát Tống Thanh Từ, giống như vào giờ phút này nếu nàng không đề phòng thì sẽ bị đại ma đầu tính kế ngay lập tức.
"Vậy chàng nói trước, nếu ta tỷ thí thua, chàng dự định ra điều kiện gì?"
"Nàng sẽ không thua." Trong mắt Tống Thanh Từ lộ ra ý cười, giọng điệu cực kỳ cưng chiều.
"Sao ta có thể đánh thắng được chàng chứ." Chỉ dựa vào việc cảm nhận nội lực trên người Tống Thanh Từ, Diệp Xu lập tức biết trình độ của bản thân kém xa hắn gấp bao nhiêu lần, đừng nói là dùng một tay chấp sáu chiêu, chỉ e là hắn không dùng tay thì nàng cũng đã không đánh lại được rồi.
"Đối với ta, nếu như nàng không muốn thua, vậy ta sẽ khiến nàng thắng vĩnh viễn." Tống Thanh Từ xoa đầu Diệp Xu, hỏi ngược lại nàng, nếu hắn tỷ thí thua nàng thì nàng sẽ ra điều kiện gì.
Diệp Xu sớm đã bị những lời nói tình cảm của Tống Thanh Từ làm cho đầu quả tim trở nên ngọt ngào, đắc ý, vào thời điểm này đương nhiên phải nói những lời ngọt ngào đúng với hoàn cảnh chứ.
"Phạt chàng yêu ta cả đời."
Ánh mắt Tống Thanh Từ ngưng động, lập tức cười cong khóe mắt, hắn rất ít khi cười vui vẻ như vậy.
"Vậy ta nhất định sẽ yêu thương Xu Nhi cả cuộc đời này," Tống Thanh Từ ôm lấy Diệp Xu, in dấu môi lên trên trán nàng, bỗng thấp giọng bổ sung thêm một câu: "Cho dù là khi ở trên giường hay dưới giường."
Diệp Xu: "..."
Nửa câu nói đầu không có chút tật xấu nào, nửa câu nói sau là thế nào đây?
Hay cho một câu nói tình cảm, cứ thế bị hắn phá hỏng!
Lời đại ma đầu nói thật sự rất có ma lực, sau khi Diệp Xu trở về phòng, thấy giường của bản thân, lập tức không nhịn được mà nhớ đến lời hắn vừa nói, khi bước đến thì nhịn không được mà nghĩ miên man.