Vào lúc này, ba cái bản đồ nàng được Tống Thanh Từ cho sẽ có tác dụng. Hình ảnh mang lại cảm giác mạnh mẽ, còn rất phong phú nữa, Diệp Xu không kiềm chế được mà nghĩ mãi, hận đến mức muốn vặn gãy đầu của chính mình rồi ném xuống dưới.
Nhất định là nàng đã bị đại ma đầu tính kế nữa rồi!
Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, Diệp Xu mang theo khuôn mặt đỏ bừng nằm lên giường.
Lúc Trang Phi gần rời đi, phát hiện khuôn mặt của cô nương nhà mình vẫn còn rất đỏ. Như khi tắm vậy, bởi vì nước quá ấm nên làm mặt đỏ lên cũng là chuyện bình thường, nếu tắm xong đã lâu mà khuôn mặt vẫn còn đỏ như vậy thì không phải điều bình thường.
Trang Phi lo lắng cô nương nhà mình bị bệnh, vội cẩn thận hỏi thăm tình trạng của nàng.
Diệp Xu lập tức xoay người đối diện với phía bên trong chiếc giường, tay nắm lấy chăn, hình ảnh trong đầu căn bản không chịu ngừng lại.
"Không sao, ngươi nhanh đi ngủ đi."
Trang Phi đi rồi, chỉ còn lại một mình Diệp Xu ở trong phòng, trong đầu suy nghĩ lung tung như con ngựa hoang mất dây cương, càng thêm không kiêng nể, nàng vẫn có thể cảm nhận được khuôn mặt nàng càng thêm phần ửng đỏ lên.
Không được, đại ma đầu tra tấn nàng như vậy, nàng nhất định phải tra tấn lại.
...
Buổi sáng hôm sau, trời vẫn chưa sáng, Diệp Xu đã rời giường.
Sau khi nàng trang điểm theo phong cách thường ngày, không lui tới giống như mỗi buổi sáng, đầu tiên là đến phòng bếp. Mà thay vào đó là đến phòng Tống Thanh Từ đầu tiên.
Có ám vệ trông coi ở gần phòng của hắn, chẳng qua là trước đây đại ma đầu đã từng dặn dò bọn họ, thế nên Diệp Xu mới có thể lặng lẽ đi vào phòng của Tống Thanh Từ, thậm chí có đi vào bằng cửa sổ thì cũng không có ai ngăn cản.
Diệp Xu cố ý cầm theo một con dao nhỏ, giải quyết xong tất cả mọi chốt cửa sổ. Sau khi nàng vào phòng, lặng lẽ đóng cửa sổ. Thu cây dao nhỏ lại, bước từng bước nhỏ vào trong phòng.
Tống Thanh Từ đang nhắm mắt ngủ trên giường, hơi thở thong thả, có thể nói tư thế ngủ không có chút cẩu thả, đó là đang nằm thẳng trên giường, đôi tay đan vào nhau đặt lên trên bụng, tư thế ngủ rất đúng tiêu chuẩn.
Thật ra rất đẹp nhưng nằm suốt một đêm như thế này, có phải rất khó chịu không?
Diệp Xu thầm chửi rất nhiều, tiếp tục chậm rãi đến bên cạnh Tống Thanh Từ, nhìn dung nhan khi ngủ không có chút tì vết của hắn, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn một cái.
Tống Thanh Từ vẫn còn duy trì bộ dạng như lúc trước, khuôn mặt nghiêng đẹp trai, không chút động đậy, giống như đang ngủ rất say.
Ai mà tin chứ. Bắt đầu từ khi nàng vào căn phòng này, nàng tin dựa vào tính cảnh giác của Tống Thanh Từ, khẳng định đã sớm nhận ra, đừng nói chi đến việc nàng cạy chốt cửa sổ vào phòng, còn hôn hắn. Rõ ràng là hắn đang cố ý làm ra vẻ.
Ngón trỏ của nàng nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mỏng của Tống Thanh Từ, sau đó lại hôn lên mặt hắn một cái. Thấy hắn vẫn không động đậy, Diệp Xu dứt khoát hôn lên trên môi hắn, còn kiêu ngạo dùng đầu lưỡi liếm cánh môi trên của hắn.
Bỗng nhiên, một đôi bàn tay to lớn đè lại cái gáy của nàng, đối phương hôn phản công lại, công thành chiếm đất, vô cùng bá đạo, giống như là muốn nuốt luôn cả người của nàng.
Diệp Xu bị mút đến cả người tê dại, còn có chút thiếu oxy. Lúc này Tống Thanh Từ mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn nàng, ánh mắt nhìn trông có vẻ bình tĩnh vắng lặng, thật ra đáy mắt đã cuồn cuộn sóng ngầm, có một thứ sớm đã không thể kiềm chế được.
Diệp Xu mỉm cười với Tống Thanh Từ, nũng nịu chui vào lòng Tống Thanh Từ: "Ta nhớ chàng."
Tống Thanh Từ ôm nàng càng chặt.
"Cả đêm không gặp nhau, chỉ là vô cùng vô cùng vô cùng nhớ chàng, kiềm chế không được nên mới đến đây. Ta có cảm giác rằng bản thân sắp mất bệnh tương tư rồi, một giây cũng không muốn rời khỏi chàng."