Lúc này bất tri bất giác Diệp Xu mới nhận ra Tống Thanh Từ có chỗ không đúng: "Chàng sao vậy?"
"Đang ghen." Giọng nói của đại ma đầu trầm thấp như muốn lấy bầu trời đè lên đỉnh đầu của nàng.
Tiêu đời! Nhất định là đại ma đầu nhìn thấy nàng đánh vào mông Thạch Thiên Cơ, rõ ràng là thao tác vừa nãy nàng đã làm rất bí mật mà.
"Trưởng bối dạy dỗ con trẻ, chủ nhân dạy dỗ hạ nhân, đều sẽ làm như vậy. Ta chỉ muốn khắc sâu vào ký ức của hắn mà thôi, ai bảo lúc trước hắn bắt nạt ta như vậy chứ. Chỉ dùng gậy gỗ đánh vào thôi, không xem như là quá mức đâu nhỉ?" Đôi mắt Diệp Xu vô tội chớp chớp, cẩn thận dò hỏi Tống Thanh Từ.
"Nàng chưa làm như vậy với ta bao giờ."
Tống Thanh Từ trả lời rất thẳng thắn, cũng rất...
Tóm lại, trong lúc nhất thời Diệp Xu không biết trả lời thế nào cho đúng.
Nhìn không ra, đại ma đầu còn có khuynh hướng về phương diện đó. Sau khi Diệp Xu sắp xếp xong suy nghĩ, lập tức tỏ vẻ với Tống Thanh Từ rằng nàng có thể làm như vậy.
"Có thể cái gì?" Tống Thanh Từ dắt con ngựa mà ảnh vệ đưa đến, thuận miệng hỏi.
Diệp Xu chờ đến khi ảnh vệ rời đi, nhìn trái rồi lại nhìn phải, nhỏ giọng nói với Tống Thanh Từ: "Ta có thể cầm roi doi, đánh mông chàng, bốp bốp bốp ——"
Khi Diệp Xu nói đến tiếng 'Bốp' thứ ba, nhận ra ánh mắt của Tống Thanh Từ không đúng lắm, nàng lập tức ý thức được bản thân đã nghĩ nhầm. Thật ra nếu ngẫm kỹ lại thuộc tính của đại ma đầu, thì quả thật là giống...
"Diệp Xu, thật sự nhìn không ra, nàng có rất nhiều ý nghĩ hay đấy." Tống Thanh Từ gọi thẳng cả tên của Diệp Xu, mạnh mẽ nắm lấy cằm của nàng, ánh mắt nhìn nàng giống như là một con hổ muốn nuốt trọn nàng vào bụng.
"A —— Là do vừa rồi chàng nói 'Nàng chưa làm như vậy với ta bao giờ'."
"Thế nàng có tỷ thí với ta lần nào chưa?" Tống Thanh Từ hỏi ngược lại.
"Không có."
Thì ra hắn đang nói đến chuyện đánh nhau, lúc trước nàng từ chối lời cầu xin tỷ thí của Tống Thanh Từ. Trong nháy mắt Diệp Xu trở nên héo queo nhưng vẫn rất uất ức muốn kháng nghị.
"Chuyện đó không thể trách ta, là do lời nói vừa rồi của chàng khiến người ta hiểu nhầm. Thật ra là vừa rồi ta xuất phát từ việc am hiểu lòng người thôi, muốn thỏa mãn nhu cầu của chàng!"
Thấy bạn gái của chàng am hiểu lòng người như thế, chuyện này cứ bỏ qua đi!
"Xu Nhi thật ngoan, lòng tốt này khó mà có được, muốn thỏa mãn nhu cầu của ta cơ đấy." Tống Thanh Từ nói chậm rãi, ánh mắt yên tĩnh nhìn chăm chú vào Diệp Xu, giống như con chim diều hâu đang bay vòng quanh trên bầu trời, bình tĩnh quan sát con mồi ở dưới mặt đất, đang chuẩn bị trước khi ra tay.
----------
Một nén nhang sau, hai người đến điện Thí Thần.
Đây là chính điện của Thăng Dương Cung, xây dựng dựa vào lưng núi, bốn phía là rừng mai và rừng trúc, phong cảnh thanh vắng. Xung quanh được trang trí bằng rất nhiều vật liệu tinh xảo nhưng Diệp Xu không kịp nhìn thì đã bị Tống Thanh Từ vội vàng kéo vào đại điện.
Toàn bộ đại điện được bố trí chủ yếu bằng ngọc, bố trí đơn giản, thanh nhã nhưng không tầm thường, không khoe khoang sự xa hoa.
Trong phòng được lót bằng phiến đá ngọc, bóng loáng sáng ngời, làm nổi bật mười phần khí thế của đại điện. Trên tường treo một bức tranh Bạch Hổ rời núi, chẳng qua là con Bạch Hổ này, bên cạnh còn có những đoá hoa mai trắng nở rộ, mang theo mười phần mê hoặc, nếu nhìn kỹ chữ ký thì cũng biết người vẽ ra bức tranh này là một người cực kỳ nổi tiếng thời bấy giờ.
Phía trước bức tranh đặt một cái ghế làm bằng gỗ Tử Đàn được khảm ngọc, chất ngọc cực kỳ tốt, bên trái đặt một cái hương kỷ, trên bàn đặt một chén trà làm bằng ngọc trắng, một bình hoa cũng được làm bằng ngọc trắng, bên trong cắm một hai nhành hoa mai trắng. Đi về phía thềm ngọc hai bước, hai bên được được đặt lư hương làm từ ngọc trắng, đang có khói lượn lờ nhẹ nhàng toát ra từ bên trong, toả ra mùi hoa mai nhàn nhạt và mùi xạ hương, cúi đầu xuống một chút là có thể nhìn thấy hai hàng ghế thiền làm bằng gỗ Sưa được đặt trái phải, dùng để tiếp khách.