Bây giờ bên trong đại điện không có một bóng người, trống trải đến mức khiến người ta cảm thấy nơi này như bị vứt nhưng khắp nơi trong đại điện đều được quét dọn sạch sẽ không chừa một hạt cát, đương nhiên là có rất nhiều người đã dọn dẹp qua.
Diệp Xu vốn nghĩ rằng đại ma đầu kéo chính mình vào điện là bởi vì muốn ngồi chơi trên vị đứng đầu để tạo chút uy phong, sau đó triệu tập mọi người đến rồi trịnh trọng tuyên bố nàng đã đến đây. Tuy rằng Diệp Xu không thích xã giao như vậy nhưng đây là chuyện khó có thể tránh khỏi.
Nhưng không ngờ, đại ma đầu trực tiếp kéo nàng đến phòng ngủ ở phía sau đại điện, giống như là vừa rồi bọn họ chỉ đi ngang qua nơi đó vậy.
Bây giờ vừa nhìn thấy giường, Diệp Xu đã nhịn không được mà cảm thấy khẩn trương, bởi vì câu nói 'Thoả mãn nhu cầu' lúc trước của Tống Thanh Từ vẫn còn đang quanh quẩn trong đầu Diệp Xu.
"Tại sao lại đến đây? Tại sao nơi này lại không có người ——"
Diệp Xu vẫn còn muốn mở miệng, đôi môi đã bị Tống Thanh Từ lấp kín.
"Thoả mãn ta." Trong giọng nói khàn khàn lộ ra vẻ từ tính vô cùng khiêu khích.
Vô số hình ảnh có kích thước lớn nhỏ xuất hiện trong đầu Diệp Xu, trái tim nàng bởi vì khẩn trương mà không ngừng đập thình thịch, cũng nhịn không được mà chủ động hôn lên trên cổ Tống Thanh Từ một cái, ngay sau đó nhẹ nhàng cắn.
Tống Thanh Từ bỗng dừng động tác lại, đôi mắt cong cong im lặng nhìn Diệp Xu, hỏi nàng đang suy nghĩ chuyện gì.
"Vậy chàng đang nghĩ đến chuyện gì?" Khuôn mặt Diệp Xu đỏ bừng, chớp đôi mắt vô cùng linh động của mình với Tống Thanh Từ.
"Ta đói bụng."
...
Tuyệt đối là không phải do nàng suy nghĩ nhiều, mà là do hắn cố ý!
Thế mà hắn nói mình đói là sự thật, cần một bát mì!
Người đàn ông không hiểu được tình thú này, vì để trả thù nàng, thà để bản thân chịu đựng. Hừ, đã xem thường hắn mất rồi.
Diệp Xu thở phì phì lau mặt trở về phòng bếp, sau đó cán sợi mì thành một lớp mỏng, sau khi cắt thành từng khúc lớn thì đập mạnh xuống sàn. Nhất định phải đập mạnh như vậy trước mặt đại ma đầu, mới có thể dùng không hết sức lực. Đập lên sàn như vậy, giống như đang khiêu vũ dưới mặt nước, sợi mì khi được nấu xong sẽ dai ngon vô cùng, nhai rất đã miệng.
Sau khi Diệp Xu đặt xuống dưới mặt nồi, lập tức dặn dò người canh chừng lửa. Còn nàng thì bưng nồi bò kho đã được nấu xong xuống dưới, cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ. Mì sợi trắng nuột nằm trong bất, đặt thịt bò lên phía trên, hai miếng bắp cải trái tim được nấu chín, nửa cái trứng, một muỗng nấm hương trộn nhân hạt thông, bỏ vào nước kho có màu đỏ thẫm, óng ánh trong suốt, khiến người ta nhìn vào cảm thấy chỉ muốn ăn thêm vài bát nữa.
"Cô nương!"
Trang Phi cẩn thận tìm được phòng bếp, trong một giây khi nhìn thấy Diệp Xu, cuối cùng cũng có thể yên tâm. Nàng ấy vui vẻ chạy vào, vén tay áo chuẩn bị mức nước trong lu để rửa tay, chuẩn bị đến giúp đỡ. Nàng ấy nói cho Diệp Xu biết nhóm nàng ấy chỉ mới vừa đến thôi, đám người Tô Nhược và bà Tô vẫn đang sắp xếp hành lý.
"Đúng lúc đến giờ ăn cơm." Diệp Xu còn làm món cá vược hấp, củ cải anh đào, nấm nhân hạt thông và lòng đỏ trứng hấp với củ mài.
Vốn bên trong mì sợi đã có thức ăn và nước lèo, thế nên làm bốn món này cũng không phải là không đủ để bọn họ ăn.
Trang Phi nhân cơ hội đó mà quan sát toàn bộ phòng bếp, thấy còn có bảy tám người đang bận rộn giúp đỡ Diệp Xu, mọi người đều im lặng làm tốt bổn phận của chính mình.
Nàng ấy bưng đồ ăn đi theo sau Diệp Xu, nhỏ giọng nói với Diệp Xu: "Cả một đoạn đường ta không nhìn thấy ai cả, muốn hỏi đường cũng không thể hỏi được, thiếu chút nữa còn nghi ngờ ngài ấy không phải là cung chủ của Thăng Dương Cung luôn đấy, cũng may là phòng bếp còn có người. Tại sao nơi này đến cả một hạ nhân cũng không có vậy?"