"Chàng ấy thích yên tĩnh, ngươi xem phòng ốc được quét dọn rất sạch sẽ, những người đó chỉ đến làm việc vào một khoảng thời gian cố định."
Diệp Xu cố ý dặn dò Trang Phi.
"Sau này ngươi phải chú ý một chút, đừng gây ồn ào."
Trang Phi lập tức gật đầu, không nhịn được buồn cười mà nói với Diệp Xu: "Cô nương thật không công bằng, chỉ thiên vị một mình ngài ấy."
"Nếu không thì thiên vị ai, chàng ấy chính là phu quân trong tương lai của ta." Diệp Xu nửa giỡn nửa thật nói với Trang Phi: "Muốn có người thiên vị ngươi thì ngươi phải tự mình tìm được người đó."
"Không thèm tìm đâu, trên đời này không có bao nhiêu người đàn ông tốt, đa số đều là đứng ở núi này trông núi nọ thôi, có mới nới cũ, ta không muốn chịu những uất ức đó.
Có bao nhiêu tên đàn ông một bên giả vờ thâm tình, một bên không ngừng nạp thêm thê thiếp chứ. To miệng nói sẽ không nạp thê thiếp, ra ngoài đường thì cũng sẽ lưu luyến pháo hoa liễu hẻm () không quên thôi. Cần người đàn ông như vậy làm gì chứ? Quả thật tự mình kiếm uất ức mà.
(
) Ý đang nói đến kỹ nữ.
Ta không được may mắn gặp được một người đàn ông tốt như cô nương. Chi bằng ở bên cạnh cô nương, hầu hạ cả đời cho cô nương."
"Ồ, ngươi giải thích rất kỹ lưỡng, học được từ đâu vậy?" Diệp Xu mỉm cười hỏi
"Khắp nơi trong Lăng Vân Bảo đều như thế, không cần phải học từ ai cả. Những tên đàn ông đó khi cướp tân nương bên đường thì đều hứa hẹn dỗ dành yêu thương người ta, khi rước về nhà thì sẽ không còn quý trọng nữa."
Diệp Xu gật đầu, hoàn cảnh xã hội thời cổ đại quả thật là như thế: "Thôi vậy, sau này ta cũng sẽ thiên vị ngươi, làm ồn một chút cũng không sao cả, đừng không biết chừng mực là được. Nếu chàng ấy chê trách ngươi thì ta sẽ bảo vệ ngươi."
"Cô nương thật là tốt!" Trang Phi cười rạng rỡ.
Sau khi mọi người ăn xong bữa cơm trưa đơn giản, Tống Thanh Từ chờ Diệp Xu và bà Tô nói chuyện với Tô Nhược xong, mới kéo Diệp Xu đến Chiết Mai Hiên.
Diệp Xu nghe thấy cái tên 'Chiết Mai Hiên' thì cảm thấy có chút ngạc nhiên, sau khi đến nơi, nàng càng cảm thấy ngạc nhiên với phong cảnh của tiểu viện, nơi gọi là Chiết Mai Hiên giống y như đúc nơi mà nàng ở phủ An Ninh hầu.
Lúc trước nàng từng nói cực kỳ thích tiểu viện đó, xem ra đại ma đầu vẫn luôn im lặng thầm ghi nhớ trong đầu, đã sớm ra lệnh cho người chuẩn bị từ trước. Tiểu viện này cho dù có là trùng tu hay là cải tạo lại thì cũng cần có một khoảng thời gian nhất định, ít nhất là hai ba tháng.
"Đây là nơi ở của nàng, nàng có thích không?"
Diệp Xu lập tức gật đầu.
"Từ khi ta ở phủ An Ninh hầu nói thích tiểu viện đó, ở Thăng Dương Cung đã bắt đầu xây dựng Chiết Mai Hiên rồi ư?"
"Ừ." Tống Thanh Từ trả lời.
Diệp Xu mím chặt khoé môi, càng ngày càng nhếch lên, sắp không nhịn cười được nổi nửa rồi: "Chàng thích ta bao nhiêu, từ khi nào mà đã bắt đầu xây dựng tiểu viện vì ta vậy?"
Nàng rất có sức quyến rũ nhé nhé nhé...
Diệp nghiêng đầu vô cùng đắc ý, lấy dáng vẻ người chiến thắng nhìn Tống Thanh Từ.
Tống Thanh Từ rũ mắt nhìn nàng, để mặc nàng đắc ý, tạm thời không nói chuyện.
Chờ đến khi Diệp Xu cười đủ rồi, im im lặng lặng thành thật mà bước đến trước mặt hắn, nghi ngờ lý do hắn không nói lời nào, lúc này Tống Thanh Từ mới mở miệng.
"Yêu vợ như mạng, rất buồn cười à?" Tống Thanh Từ lại nắm lấy cái cằm của Diệp Xu.
"Ư —— Đau! Không không không không buồn cười chút nào, đây là một phẩm chất vô cùng đáng ngưỡng mộ, vô cùng tốt, xin tiếp tục duy trì như vậy, kiên trì suốt cả đời, mãi mãi vĩnh cửu!"
Diệp Xu cười ha ha, nhanh chóng ôm lấy cánh tay Tống Thanh Từ, dựa vào trên vai hắn.
"Vừa rồi còn nói với Trang Phi, ta rất may mắn mới gặp được chàng."
"Vậy ta càng may mắn."
Ý của Tống Thanh Từ, hắn mới là người may mắn nhất, có thể gặp được nàng.