Lời âu yếm này làm cho đầu quả tim của Diệp Xu tràn đầy ngọt ngào, nhưng đây không phải là điều ngọt ngào nhất. Khi Tống Thanh Từ đưa nàng đến nơi hắn thường ở, trong nháy mắt Diệp Xu cảm thấy đỉnh đầu của mình như đang sủi bọt vì hạnh phúc.
Bởi vì trên cửa trước viện Nguyệt Lượng, đang treo một bảng hiệu nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh được làm bằng gỗ tử đàn màu đen, trên đó được khắc hai chữ 'Mai Hiên' mạ vàng to lớn.
Chỗ ở của hân gọi là Mai Hiên, chỗ ở của nàng được gọi là Chiết Mai Hiên.
Hàm ý trong đó không cần nói cũng biết.
Người đàn ông nhà nàng thật là giỏi, ngay cả biển hiệu cũng phải làm thành một cặp.
Diệp Xu cười cong khóe mắt, chút oán giận tích góp khi nấu cơm cho Tống Thanh Từ vào giây phút này cũng biến mất không còn nữa, cái nào cũng thích cả.
Diệp Xu thừa dịp lúc Tống Thanh Từ đưa lưng về phía nàng, bỗng nhảy lên trên lưng hắn, ôm chặt cổ của hắn, hôn lên mặt hắn một cái.
Tống Thanh Từ khẽ cười một tiếng, tâm trạng cực kỳ tốt, sau khi dặn dò Diệp Xu cứ ở trong Thăng Dương như đang ở nhà của chính mình, kiêu ngạo không cần kiềm chế, cũng không cần phải câu nệ khách khí.
"Vâng thưa chủ thượng, ta nhất định sẽ không khách khí." Diệp Xu vừa lời, lại hôn lên trên mặt Tống Thanh Từ một cái.
"Nếu đã gọi là chủ thượng, nàng tính sau này sẽ phục tùng tuyệt đối với ta chứ?" Tống Thanh Từ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Diệp Xu.
Diệp Xu lập tức nhảy xuống lưng Tống Thanh Từ, chắp tay rất nghiêm túc nói: "Công tử không cần phải lo lắng!"
Tống Thanh Từ cười khẽ.
"Ta còn có việc nên đi trước nhé." Diệp Xu xua tay với Tống Thanh Từ, xoay người nhanh chóng chạy mất, giống như có một chuyện nào đó rất gấp gáp.
Khi chạng vạng, Tống Thanh Từ nghe Triệu Lăng nói, Diệp Xu làm rất nhiều mẻ bánh Bạch Mai Tô, đang sắp xếp cho mọi người phát xuống dưới, mỗi người đều có phần. Chỗ của Tống Thanh Từ cũng có hai cái.
Bên trong khay ngọc, được đặt chỉnh tề hai cái bánh Bạch Mai Tô xinh đẹp tinh xảo, điểm tâm có hình dạng hoa mai, cánh hoa màu trắng tuyết, bên trong còn có nhân, ở giữa có màu vàng, chắc là lòng đỏ trứng gà, còn rải thêm chút mè trắng, hình dạng trông giống như đúc. Thăng Dương Cung lấy hoa mai trắng tiêu chí, điểm tâm này quả thật là rất hợp với hoàn cảnh.
Tống Thanh Từ cắn một miếng nhỏ, thơm giòn khác thường, bên trong bánh là nhân đậu mứt táo có mùi thơm nồng của đậu đỏ và táo tinh khiết, vừa đủ chứ không ngọt không ngán. Một cái bánh còn lại thì có nhân táo gai, chua chua ngọt ngọt, dùng để khai vị thì sẽ càng ngon.
Mỗi người được hai cái, tính trong Thăng Dương Cung thì tổng số phải gần ngàn mấy cái, làm nhiều như vậy, mặc dù trong phòng bếp cũng có người giúp, đồng thời tốn rất nhiều công sức. Diệp Xu có xuất thân luyện võ, thể lực tốt, thân thủ nhanh nhẹn, trong vòng một buổi trưa đã có thể làm xong toàn bộ. Nếu đổi lại để một đầu bếp khác cũng làm như vậy, sợ là phải đợi đến tối muộn thậm chí là tới ngày mai mới làm xong.
Tống Thanh Từ nghĩ đến việc nhất định nàng sẽ chảy mồ hôi đầy đầu, eo đau tay mỏi, trong lòng lập tức có chút đau lòng. Nhưng hắn biết, đây là món ăn mà Diệp Xu tốn công sức để làm, hắn không thể nào ngăn cản được. Hắn đã sắp xếp mở yến tiệc vào ngày mai, giới thiệu Diệp Xu cho tất cả mọi người ở Thăng Dương Cung. Hôm nay nàng tự tay làm điểm tâm để tặng mọi người, làm như vậy có thể chiếm được thiện cảm của không ít người. Đây gọi là được lòng người trong thiên hạ, xem ra nàng đã sớm làm tốt công việc của cung chủ phu nhân ở Thăng Dương Cung rồi.
"Những người khác đều bình thường, chỉ có Vương trưởng lão và Tôn trưởng lão sai người đến hỏi ta về tình trạng của An phu nhân." Đáy mắt Triệu Lăng loé lên sự lo lắng.