Thăng Dương Cung có tổng cộng mười sáu vị trưởng lão, bà ngoại, Tôn trưởng lão và Vương trưởng lão là ba người đứng đầu, còn các vị trưởng lão khác gần như là nghe theo toàn bộ ý kiến của ba người đó. Bà ngoại đương nhiên là theo phe của cung chủ nhưng Vương trưởng lão và Tôn trưởng lão lại giao tình sâu nặng với An Như Yên, thế nên khi ý kiến giữa cung chủ và An phu nhân đối địch nhau thì đa số bọn họ sẽ dẫn dắt những người còn lại theo phe của An Như Yên. Từ khi cung chủ đảm nhiệm trọng trách thì vẫn luôn như vậy.
"Bây giờ, ta đã ăn no rồi." Tống Thanh Từ nhìn cái bánh Bạch Mai Tô bị cắn một nửa trên tay, trong ánh mắt lạnh nhạt dần dần trở nên trống rỗng.
Triệu Lăng lập tức hiểu, khom lưng trả lời một tiếng. Trước đây cung chủ không ăn đủ no, quả thật là ảnh hưởng đến việc phát huy sức lực.
...
Sau khi Diệp Xu bận rộn suốt trong phòng bếp mới xong, lười biếng duỗi eo, ăn một miếng bánh Bạch Mai Tô vừa mới ra lò, đi dạo Thăng Dương Cung với Trang Phi. Dù sao nơi này im lặng không có ai, hai người vừa nói vừa cười, không cần phải e dè.
"Ta cảm thấy khẳng định là do Tống công tử sợ cô nương sẽ bị gò bó, mới cố ý đuổi tất cả ở đây, chờ đến khi cô nương thích ứng được nơi này thì ngài ấy mới chậm rãi cho những người đó quay về, để cô nương có thể làm quen một chút." Trang Phi không nhịn được mà cảm thán Tống Thanh Từ quả thật là quá chu đáo, không ngờ người đàn ông này ngày thường ít ai ngờ khi động lòng lại trở nên săn sóc và tinh tế như thế, thật sự là khiến một người ở ngoài cuộc như nàng ấy ghen tị đến chết mất.
Hai người thuận theo con đường lớn ở hoa viên đi sâu vào bên trong, khi đi vào khu rừng trúc, Diệp Xu nhận ra đó là tre bương.
"Nhất định là vào mùa đông sẽ có măng, sau khi yến tiệc ngày mai kết thúc, chúng ta đến đây đào. Măng tươi vào mùa đông làm bánh bao nhân thịt, xào nhạt, nấu canh đều rất ngon."
"Ừ ừ." Trang Phi vừa nghe thấy thức ăn, lập tức vui vẻ gật đầu, nàng ấy thích cảm giác ăn măng nhất là do khi cắn sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt giòn vang.
Diệp Xu nghe thấy tiếng bước chân, theo đó mà nhìn về con đường ở phía trước. Nàng đợi một lúc, mới nhìn thấy một nữ tử mặc áo tơ màu lam nhạt, bên hông treo một trường kiếm được khảm bằng một viên bảo thạch màu hồng, thoải mái tự do đi tới phía trước. Sáu gã hạ nhân đi theo phía sau nữ tử gật đầu theo quy củ.
Diệp Xu đánh giá tuổi tác của vị cô nương này, chắc chỉ mới độ mười bảy mười tám tuổi thôi, mặt trái xoan, làn da trắng nõn chỉ cần bóp nhẹ cũng có thể chảy nước, xinh đẹp nhưng không điệu đà, vô cùng đoan trang.
Sau khi nữ tử nhìn thấy Diệp Xu, sửng sốt nhưng không dừng bước, vẫn duy trì tốc độ đi về phía trước như cũ, không nhanh không chậm đến trước mặt Diệp Xu.
"Tại hạ tên là An Mộc Hà, xin hỏi cô nương có phải là cô nương họ Diệp mà cung chủ đưa về không?"
Nàng ta họ An, lập tức khiến Diệp Xu nhớ đến An Như Yên.
"Đúng vậy." Dù sao đại ma đầu cũng đã dặn dò nàng là cứ kiêu ngạo không cần phải kiềm chế, Diệp Xu trực tiếp dứt khoát hỏi nàng ta: "Không biết cô nương có quan hệ gì với An phu nhân không?"
"Tiểu nữ vô dụng, quả thật chính là đệ tử của An phu nhân." An Mộc Hà cong khoé môi, mỉm cười đoan trang, khiến cho người ta cảm thấy đây là cảnh đẹp ý vui.
Diệp Xu gật đầu: "Chúng ta chỉ vô tình đến đây ngắm cảnh thôi, xin cô nương cứ tự nhiên."
An Mộc Hà trả lời một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Trang Phi nắm lấy cánh tay của Diệp Xu, mỉm cười chỉ vào khu rừng ở phía Đông: "Cô nương mau nhìn kìa, khẳng định nơi đó có măng."
Diệp Xu cũng rất vui vẻ: "Chúng ta mau đi lấy cước, đào ngay bây giờ!"
An Mộc Hà nghe thấy những lời này, dừng bước xoay người lại, dùng giọng điệu bình thản nhắc nhở: "Ở nơi này không được tùy tiện chạm vào bất cứ một cọng cỏ nào cả, đây là quy củ của Thăng Dương Cung."
----------