Trang Phi đang muốn phát cáu, lại bị Diệp Xu kéo lại.
“Đa tạ An cô nương đã báo cho ta biết.” Diệp Xu cười nhạt trả lời An Mộc Hà.
An Mộc Hà gật đầu với Diệp Xu, cố ý liếc mắt nhìn thoáng qua Trang Phi, lộ ra vài phần trào phúng nàng ấy không biết phép tắc, sau đó mới rời khỏi.
Trang Phi tức giận bất bình: “Nàng ta nghĩ nàng ta là ai thế, dám khua tay múa chân với cô nương. Còn phép tắc, nhưng cô nương rõ ràng là cung chủ phu nhân, thích làm gì thì làm, đào măng thì có gì làm phiền tới nàng ta đâu chứ! Cô nương lại nhận lỗi với nàng ta, sao phải nghe lời nàng ta!”
“Không thì phải tranh cãi ầm ĩ với nàng ta à? Trời sắp tối rồi, ngươi không lấy cuốc tới chúng ta sẽ không đào được măng đâu.” Diệp Xu cười nói.
Trang Phi hiểu ngay, cô nương nhà mình là lười chấp nhặt với An Mộc Hà kia. Vì loại người như thế làm lỡ chuyện đào măng thì thiệt lắm, cô nương không hổ là cô nương, có tầm nhìn xa!
Trang Phi nàng ta cố ý chạy thật nhanh, sau khi đuổi kịp An Mộc Hà, đi thoáng qua người nàng ta. Sau khi nàng ấy tới phòng bếp lấy cuốc và giỏ tre, nhanh chóng quay trở lại, như thế đúng lúc đối mặt với An Mộc Hà.
Trang Phi cố ý khiêu khích nhìn An Mộc Hà, cũng xem như là đáp lễ cái nhìn châm chọc của nàng ta đối với mình trước đó.
An Mộc Hà vì hành vi mạo phạm của Trang Phi, trên mặt vẫn luôn treo vẻ khinh thường nhưng khi nàng ta thấy Trang Phi cầm cuốc đi vòng qua thì lập tức biết ngay, các nàng vẫn còn muốn đào măng.
An Mộc Hà vốn đang giữ gương mặt đoan trang thoáng chốc có màu đậm hơn, vẻ tức giận hiện lên, nàng ta nghiêng đầu nhìn bộ dạng Trang Phi giơ cuốc phách lối chạy vội đi, tức giận tới mức cái mũi cũng sắp lệch.
An Mộc Hà muốn chạy theo tranh luận nhưng cảm thấy hành vi đó quá thất lễ. Hơn nữa nàng ta còn việc phải làm, cần phải ưu tiên chức vụ của mình mới được.
An Mộc Hà cắn môi dưới, hít sâu vài cái, bình tĩnh hơn, sau đó tiếp tục giữ bộ dạng đoan trang đi về trước, tới sau Thí Thần điện, thì sai bảo thị nữ sau lưng bắt đầu quét dọn. An Mộc Hà không yên lòng nhìn hướng Mai Hiên, sau khi đám thị nữ quét xong, nàng ta lập tức dẫn người chạy thẳng tới Mai Hiên.
Triệu Lăng đang canh giữ ở cửa, lúc An Mộc Hà dẫn người vào, thấy hắn ta không có ý ngăn cản, lòng lập tức vững hơn nhiều.
Tống Thanh Từ ngồi sau chiếc bàn trong thư phòng, lật xem thư từ đã tích tụ gần mấy tháng qua.
An Mộc Hà yên tĩnh ngồi một bên được lúc lâu, mấy lần muốn mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không dám nói gì. Ngay sau đó nàng ta dẫn người ra ngoài, tống cổ thị nữ đi đến chỗ khác làm việc trước, bản thân thì mời Triệu Lăng ra ngoài viện nói chuyện.
"Phu nhân đâu? Lúc nãy người có đi tìm chủ thượng, sao lúc về lại không đi cùng chủ thượng nữa?"
"Không biết." Triệu Lăng nghiêm mặt lạnh giọng trả lời xong, sau đó còn nhắc nhở An Mộc Hà, sau này có gọi An Như Yên thì phải gọi cả họ.
An Mộc Hà hiểu ngay ý Triệu Lăng, hai chữ "Phu nhân" còn để ám chỉ ý khác, tất nhiên là dùng để chỉ Diệp Xu.
"Chủ thượng thật sự muốn cưới nàng ta ư?"
An Mộc Hà kinh ngạc hỏi, chỉ thấy Triệu Lăng gật đầu, trong mắt nàng ta lập tức trào ra sự ẩn nhẫn còn mãnh liệt hơn trước, nhưng vẻ mặt thì vẫn đoan trang bình tĩnh như cũ.
"Lúc nãy ta nhìn thấy nàng ta muốn dẫn người đi đào măng, ta có ý tốt bụng nhắc nhở nàng ta về phép tắc trong cung Thăng Dương, thế mà nàng ta lại như không hề nghe thấy, vẫn kêu người lấy cuốc đi đào."
Triệu Lăng yên lặng nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Thấy phản ứng này của Triệu Lăng, An Mộc Hà biết mình đã lỡ lời. Hắn ta không quan tâm chuyện Diệp Xu đào măng thì cũng đã đủ để nói rõ cung chủ cũng chẳng ngại chuyện này. Thế thì sao chứ, nàng không cần phải tuân theo quy tắc ở cung Thăng Dương nữa ư?