Bây giờ, đây ––
Quả thật là không thể tưởng tượng được!
Mười ba người nhao nhao gật đầu, lặp lại lời của bà ngoại.
...
Trong Chiết Mai Hiên.
An Mộc Hà đang quỳ trên mặt đất, cầu xin Diệp Xu ra tay cứu An phu nhân.
"Ta biết Diệp cô nương và thần y Lâm Phong quan hệ không tệ, đệ đệ của Diệp cô nương là do chính tay hắn trị liệu. Chỉ cần Diệp cô nương ra mặt cầu xin hắn, hắn nhất định sẽ đồng ý cứu giúp." An Mộc Hà dập đầu với Diệp Xu.
Diệp Xu dứt khoát từ chối: "Xin lỗi, không thể giúp được." Đừng nói là nàng không muốn, cho dù có đồng ý, với tính cách của Lâm Phong thì cho dù nàng có cầu xin cũng không biết có được không.
"Diệp cô nương, ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi! "An Mộc Hà không chịu đi, liên tục dập đầu với Diệp Xu.
Trang Phi mắng nàng ta mau đi đi nhưng nàng ta không chịu nghe.
Nàng không muốn dính dáng tới An Mộc Hà, Diệp Xu thấy đầu nàng ta đã dập đến mức chảy máu, nàng lập tức sai người đến thông báo cho Tống Thanh Từ một tiếng.
Ngay lúc Tống Thanh Từ dẫn người vào viện, An Mộc Hà bỗng đứng dậy, nhào về phía Diệp Xu, trong miệng còn cầu xin nàng nhất định phải giúp nàng ta.
Diệp Xu nhận ra động tác nhỏ của nàng ta, lập tức lui về sau phòng ngự, sau khi An Mộc Hà đụng vào tay nàng một cái, lập tức ngã xuống mặt đất kêu đau một tiếng, nếu tập trung nhìn kỹ, bụng nàng ta đang bị một con dao găm đâm vào, máu tươi chậm rãi nhuộm đỏ xiêm y màu trắng ở bụng nàng ta.
Diệp Xu còn chú ý tới, con dao găm đó chính là của nàng. Ngày hôm qua sau khi nàng sắp xếp mọi việc ổn thỏa, tiện tay đặt con dao găm trên giường quý phi.
Đây thật sự là phương thức hãm hại kinh điển của nữ phụ mà, không ngờ nàng còn có thể thấy được, Diệp Xu rất mong chờ phản ứng của Tống Thanh Từ.
Sau khi Tống Thanh Từ vào viện, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua An Mộc Hà vẻ mặt đau đớn đang nằm trên mặt đất, trực tiếp đi đến bên cạnh Diệp Xu, hỏi nàng có sao không.
Ánh mắt Diệp Xu quỷ dị liếc Tống Thanh Từ một cái, nàng thì có thể bị làm sao chứ, bây giờ người đang nằm chảy máu trên mặt đất là An Mộc Hà.
Thạch Thiên Cơ và Triệu Lăng đi theo Tống Thanh Từ, sau khi hai người đứng bên cạnh An Mộc Hà, cụp mắt nhìn người nằm trên mặt đất, ai cũng không nhúc nhích, dường như đang chờ đợi đối phương ra tay.
An Mộc Hà rên đau, đau đớn cả nửa ngày, phát hiện không ai để ý đến nàng ta, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch.
"Đây là dao găm của ta."
Không có tình tiết hiểu lầm như trong dự liệu, Diệp Xu lại cảm thấy có chút không cam lòng, chủ động nhắc nhở Tống Thanh Từ.
Lúc này Tống Thanh Từ mới ngước mắt, mở mắt nhìn con dao găm trên bụng An Mộc Hà.
"Bẩn rồi, cần gì phải giữ lại, ngày mai tặng nàng một cái tốt hơn."
----------
Diệp Xu khẽ giật mình, trong mắt tràn đầy ý cười, sau đó nàng bị Tống Thanh Từ kéo vào trong phòng.
"Chàng cứ như vậy thì khẳng định không phải là do ta ra tay à?" Diệp Xu vui vẻ vì được sự tin tưởng từ người đàn ông nhà mình.
"Không thể khẳng định được."
Một câu nói của Tống Thanh Từ khiến nụ cười trên mặt Diệp Xu biến mất trong nháy mắt.
Diệp Xu tức giận trừng nhìn hắn một cái: "Vậy tại sao chàng không giúp nàng ta? Không thì bây giờ lý luận một chút về đạo lý."
"Người không quan trọng, nàng có giết hay không thì cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của ta dành cho nàng."Tống Thanh Từ dịu dàng mỉm cười vuốt ve khuôn mặt Diệp Xu," Nói đạo lý làm cái gì, đối với ta, nàng chính là đạo lý."
Diệp Xu ngẩn người ra.
"Tống Thanh Từ!"
Diệp Xu bỗng gọi thẳng tên của Tống Thanh Từ, khiến Tống Thanh Từ sửng sốt, vòng tay lập tức đón nhận một cái nhào bất thình lình của nàng. Thân thể mềm mại làm nũng ở trong lòng ngực của hắn, cọ tới cọ lui, lộ ra dáng vẻ mười phần đáng yêu.
"Yêu chàng, yêu chàng, yêu chàng! Hi hi..."
Khóe miệng Tống Thanh Từ nhếch lên nụ cười tràn đầy hạnh phúc.